Anh ấy cứ thế đi thẳng đến trước mặt tôi, như không có ai ở đó.
Rồi "tạch" một tiếng, chiếc huy hiệu xoay một vòng, lăn lóc trước mắt tôi.
Ngay cả động tác vứt đi, cũng giống như sự thờ ơ đến cực điểm vì chán ghét.
"Mày... là anh của nó à?"
Kìa, ngay cả những kẻ bắt nạt tôi cũng bị thái độ của anh trai tôi làm cho kinh ngạc.
Anh ấy cúi đầu nhìn tôi một lúc, rồi cười khẩy.
"Nếu có thể."
"Tôi cũng không muốn làm anh của nó."
Chỉ một câu nói đó thôi.
Bị đánh lâu như vậy tôi không khóc.
Bây giờ thì mắt bỗng đỏ hoe.
Hà Chi Phương bật ra tiếng cười trong trẻo như chuông bạc:
"Sao ngay cả người nhà mày cũng ghét bỏ mày vậy?"
Tôi cứ nhìn chằm chằm vào đường chân trời nơi hành lang hoàng hôn buông xuống.
Anh tôi từ đầu đến cuối không hề quay đầu lại.
Hoàn toàn không hề quay đầu.
15
Tôi nhét chiếc huy hiệu đã bẩn thỉu vào túi, ôm vết thương đi trên con đường lớn.
Bụng tôi đau quá, tôi không biết xương có bị gãy hay không.
Tầm nhìn cứ chao đảo, đi được vài bước thì không thể đi nổi nữa.
Khi vịn vào một cột điện để thở dốc, hai bóng người xuất hiện trong tầm nhìn.
Tôi mở to mắt, cố gắng nhìn rõ hơn một chút, rõ hơn một chút nữa.
Chu Thanh Diễm và cô gái gần đây vẫn thường đi về cùng anh ấy.
Tôi không biết cô gái đó tên gì, chỉ cảm thấy ánh mắt anh tôi nhìn cô ấy dịu dàng hơn nhiều so với nhìn tôi.
Mặc dù từ nhỏ đến giờ, anh tôi chưa bao giờ nhìn tôi một cách dịu dàng.
Anh tôi không thích tôi.
Mười lăm năm qua, anh trai tôi đã dùng cách thẳng thắn đến mức không thể thẳng thắn hơn được nữa.
Như một con d.a. o sắc bén, anh ấy xẻ toạc sự thật ấy ra, đóng thẳng trước mắt tôi.
Tôi vẫn như con ngài lao vào lửa, hy vọng ánh mắt anh ấy sẽ một lúc nào đó sẽ dừng lại trên người tôi.
"Sao em lại bị thương khắp người thế này?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!