Chương 4: (Vô Đề)

11

Mũi tôi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng trước tiên.

Hai, ba giây sau, tôi tỉnh dậy.

Đập vào mắt là ánh đèn trắng chói chang của bệnh viện, tôi đang ngồi trong hành lang sảnh cấp cứu đông người qua lại.

Chiếc áo khoác đồng phục của tôi được gấp gọn gàng đặt cạnh ghế.

Mu bàn tay tôi đau nhói, lúc này mới phát hiện đang truyền nước.

Máu đã được truyền lại.

Tôi nhấn chuông gọi y tá, cô y tá vội vã đến điều chỉnh lại kim tiêm cho tôi, vừa dặn dò tôi không được cựa quậy nữa.

"Anh tôi đâu rồi?"

Tôi hỏi bằng giọng khàn khàn.

"Anh trai em ư? Cậu thiếu niên đẹp trai đưa em đến đây ấy à?"

"Ủa? Vừa nãy tôi còn bảo cậu ấy ở lại mà? Người đâu rồi?"

Thấy y tá định quay người đi, tôi vội vàng dùng bàn tay lành lặn còn lại kéo cô ấy lại.

"Không cần đâu ạ."

... Tôi có thể đoán được, anh ấy chắc đã đi rồi.

Tôi ngửa đầu nằm trên hàng ghế ở hành lang bệnh viện, hít hít mũi, cảm thấy dù có muốn khóc thì nước mắt cũng không thể rơi ra được nữa.

Tôi lấy điện thoại ra, nhìn chằm chằm vào chỗ soạn tin nhắn.

Dòng chữ "anh ơi" tôi phải gõ đến ba, bốn lần mới dám gửi đi.

"Anh ơi, hôm nay là sinh nhật em đó, anh có nhớ không?"

Tôi chắc đã đợi rất lâu, đợi đến khi chai truyền dịch hết sạch, vẫn không đợi được tin nhắn trả lời của anh ấy.

Tôi thở dài, truyền dịch xong, tôi bước đi trong đêm tối vắng lặng không người.

Tôi lại gửi tin nhắn cho Chu Thanh Diễm.

"Anh ơi, hình như có một cái huy hiệu trên cặp sách của em bị rơi ở chỗ anh rồi."

"Mai em qua chỗ anh lấy được không?"

Đôi khi tôi muốn tự chửi mình, Lâm Ngôn, mày vì cái gì mà lại thích anh ta đến vậy chứ?

Kiếp trước thích vẫn chưa đủ, còn muốn thích kiếp sau nữa sao?

Những vì sao trên bầu trời đêm không biết câu trả lời, những bóng hình rực rỡ cũng không biết.

Chỉ chốc lát sau, anh tôi cuối cùng cũng hồi âm cho tôi.

"Không cần đến tìm tôi."

"Tôi sẽ mang qua cho em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!