Đã lâu như vậy rồi, nói với hắn biết bao lời âu yếm, chỉ có câu này là xuất phát từ tận đáy lòng.
"Con của chúng ta không còn nữa." Ta cứ ngỡ mình sẽ bình thản nói ra câu này, dù sao đứa trẻ này cũng chỉ là ngoài ý muốn.
Nhưng khi thốt ra những lời ấy, ta vẫn không kìm được nước mắt.
Mắt Tiêu Chương cũng đỏ hoe, hắn nắm lấy tay ta đặt lên môi: "A Ý, không sao đâu, không sao đâu."
"Chỉ cần A Ý còn sống là tốt rồi."
Chỉ cần chúng ta đều còn sống là tốt rồi.
Trong những ngày ta hôn mê, ảnh vệ của Tiêu Chương đã tìm đến.
Cũng may nhờ họ kịp thời mang đến những dược liệu mà thái y yêu cầu, ta và Tiêu Chương mới không đến nỗi cùng nhau bỏ mạng.
Ta chỉ là do sảy thai nên cơ thể suy nhược, chỉ cần tịnh dưỡng cẩn thận sẽ hồi phục.
Tiêu Chương thì khác, thái y nói hắn bị thương nặng đến phế phủ, có thể sống sót đã là kỳ tích, muốn khôi phục như trước là không thể nào.
"Không thể khôi phục như trước?" Ta nhíu mày, hỏi thái y, "Ví dụ như phương diện nào?"
Thái y ngẩn người.
Hắn nhìn ta, lại nhìn Tiêu Chương đang ngồi trên giường đá phía sau ta, ho khan một tiếng: "Phu nhân muốn hỏi phương diện nào?"
Nếu ta đã biết là những phương diện nào, còn cần phải hỏi hắn sao?
Chưa kịp để ta nói thêm gì, Tiêu Chương đã kéo ta ngồi xuống bên cạnh hắn: "A Ý đừng lo lắng, tên lang băm này luôn thích nói những điều đáng sợ, ta sẽ sớm khỏe lại thôi."
Mắt ta sáng lên: "Thật sao?"
"Ta đã bao giờ lừa nàng chưa?" Hắn nắm tay ta, nhẹ nhàng vuốt ve các ngón tay.
Các ngón tay hơi tê tê, ta khẽ rút ra, không nhìn hắn: "Lúc chàng đi còn nói nhất định sẽ trở về."
Nếu ta không đến, hắn đã c.h.ế. t trong hang động ấy từ lâu rồi.
"Ta nhất định sẽ trở về, là A Ý không đợi được nữa." Hắn mỉm cười nhìn ta.
Ta…
Mặt ta nóng bừng, chẳng nói nên lời.
Theo lời thái y, hắn bị thương nặng như vậy, nếu không phải vì quyết tâm trở về thì đã không thể chống đỡ nổi nữa rồi.
Có thể xem như hắn là một người giữ lời hứa.
May mà hắn là một người giữ lời hứa.
Ta và Tiêu Chương cùng đoàn người nghỉ ngơi trong hang động một tháng, rồi mới lên đường trở về vương cung.
Bỏ qua thân phận phản diện của Tiêu Chương, hắn quả thật là một vị vua anh minh.
Chúng ta rời khỏi cung đã lâu như vậy mà trong cung không hề có chút sai sót nào.
Những ngày tiếp theo trôi qua trong yên bình, hắn vẫn như trước, mỗi ngày sau khi giải quyết xong việc triều chính lại đến bầu bạn với ta.
Ta nghe hắn nói đã gửi thư cầu hòa sang nước Ngô, nếu nước Ngô đồng ý, có lẽ mấy chục năm tới sẽ không còn chiến tranh nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!