Chương 9: (Vô Đề)

Cố thị lang bị trọng thương nằm trên giường nhõng nhẽo quá chừng, nhìn thấy ai cũng kêu hoa mắt, Nghiêm Phượng Lâu vừa bước vào cửa thì hắn lại lập tức tỏ ra sôi nổi, ánh mắt sắc bén hệt như chỉ hận không thể cởi luôn lớp áo trong cùng của người ta ra mà nhìn cho thỏa thích một phen. Thuốc ai bưng tới cũng đắng đến không thể nuốt trôi, Nghiêm Phượng Lâu vừa tiếp nhận chiếc thìa, thuốc đắng lập tức liền trở thành nước đường, uống hết một chén còn ồn ào đòi uống thêm chén nữa.

Bất kể ai tới thăm bệnh hắn cũng sẽ giả bộ lấy tay đỡ trán, hữu khí vô lực xin khoan dung: "Hạ quan choáng váng đầu óc vô cùng, tinh lực rất kém nha~"

Khi trong phòng chỉ còn một mình Nghiêm Phượng Lâu, không biết lại là kẻ nào sống chết lôi kéo tay áo người ta chẳng chịu buông mà xin xỏ: "Phượng khanh, ở lại cùng ta đi."

Lúc không có người ngoài, liền cùng nhau nằm trên chiếc giường nhỏ, gương mặt kề sát cùng tán gẫu liên miên chút chuyện linh tinh. Cố Minh Cử quan tâm hỏi: "Đổi địa điểm, ban đêm có ngủ được không?"

Từ lúc phòng ngủ bị Cố Minh Cử chiếm giữ, Nghiêm Phượng Lâu thường xuyên phải tới thư phòng qua đêm.

Nghiêm Phượng Lâu nhắm mắt nói: "Không sao."

Cố Minh Cử rất thân thiết mà rằng: "Ngủ không được thì quay trở lại đây đi, ta về dịch quán là được."

"Ngươi ở đây ta yên tâm hơn, trong dịch quán không đủ nhân thủ."

Những thị tòng đi theo Cố Minh Cử dạo gần đây cũng ít đi rất nhiều, ngoại trừ mấy kẻ Nghiêm Phượng Lâu thường gặp, những tên khác đều không thấy đâu nữa. Thỉnh thoảng hỏi thử, Cố Minh Cử cũng chỉ khinh miêu đạm tả nói thả cho bọn họ một kỳ nghỉ dài.

Nghe Nghiêm Phượng Lâu nói vậy, Cố Minh Cử liền chùi chùi nước miếng, âm thầm lộ ra cái đuôi sói: "Bằng không, chúng ta liền ngủ cùng nhau đi."

Nghiêm Phượng Lâu liếc xéo hắn, nhanh chóng đào thoát khỏi giường, thối lui mấy bước, còn không quên kéo chặt lại vạt áo của mình: "Ngươi suy nghĩ bậy bạ cái gì!"

***

Kinh thành bên kia cách dăm ba ngày lại có thư gửi tới, một số là viết cho Nghiêm Phượng Lâu, một số là cho Cố Minh Cử.

Không cần mở ra nhìn cũng biết được bên trong viết những gì, Cố Minh Cử chẳng thèm mở đọc, châm lửa từ ngọn nến đốt cháy lá thư.

Nghiêm Phượng Lâu thấy vậy liền hỏi: "Là ai viết?"

"Ôn thiếu gia." Vị thiếu gia này không học được khí khái oai vũ của người cha làm võ tướng, trong khi tính tình nóng vội lại học được cả mười phần, từng lá thư như tuyết rơi gửi tới Cố Minh Cử bên này nhưng không có hồi đáp, hệt như bùa đòi mạng. Nghĩ Nghiêm Phượng Lâu từ trước tới giờ đều xa lạ với đám quan viên trong triều, Cố Minh Cử phủi phủi tro tàn trong tay, nói bổ sung, "Chính là Ôn Nhã Thần, tiến sĩ của năm Thiên Hữu thứ hai mươi bốn.

Tên tiểu tử kia, cũng chỉ là so với người không biết chữ thì nhận biết được nhiều hơn vài chữ mà thôi."

Chẳng ngờ Nghiêm Phượng Lâu lại gật đầu: "Ta biết, công tử của phủ Uy Viễn tướng quân."

"Ngươi biết? Lần này đến lượt Cố Minh Cử tò mò, "Sao ngươi lại biết…"

"Có gì đáng ngạc nhiên. Tri giao hảo hữu của Cố thị lang đại danh đỉnh đỉnh, ta dẫu có quê mùa hơn nữa cũng phải biết được một hai phần." Y trả lời rất đỗi bình thản, lại khiến Cố Minh Cử cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

Công tử Ôn Nhã Thần của nhà tướng quân được nuông chiều từ bé, nghe nói có một dung mạo tinh xảo như nữ nhân, thông thạo âm luật, tinh thông đánh cờ, cả ngày đều lưu luyến khóm hoa, đã giỏi giải nhân ý lại thiện giải nhân y (vừa giỏi lý giải suy nghĩ người khác vừa giỏi cởi áo người ta =))), là một nhân vật phong lưu có tiếng bên ngoài. Dáng vẻ phóng đãng, lại rất được nữ nhân trong kinh thành ngưỡng mộ.

Thường cùng Cố thị lang phong thái phiên phiên trong triều sóng vai giục ngựa đi thưởng ngoạn, tương giao hòa hợp, gọi nhau là tri kỷ, tốt đến mức có thể cùng nhau nâng chén cộng ẩm, cùng hưởng một nàng ca cơ. Những giai thoại truyền kỳ tầm hoa vấn liễu ấy nếu tìm một người rủ rỉ kể lại từng chuyện, quả thực so với một cuốn sách còn đặc sắc hơn.

Nghiêm huyện thừa mặt không đổi sắc, không mặn không nhạt đều đều kể lại những bí ẩn nghe được từ miệng chúng nhân: "Nghe nói, các ngươi thường hay qua đêm cùng nhau."

Cố Minh Cử trợn lớn hai mắt chớp lia chớp lịa, kéo tấm chăn mỏng lên bịt kín miệng mình: "Ôi chao, vị chua thật là lớn nha."

Con người có đôi khi thật kỳ quái, rất nhiều chuyện trước kia vẫn luôn thà chết cắn chặt răng, vất vả nhai nhấm đến rữa nát, nhẫn nhịn nghìn vạn đau muôn vạn khổ, cùng nước mắt nuốt xuống bụng, vĩnh viễn không muốn nhắc tới, đến một thời điểm nào đó lại mạc danh kỳ diệu tràn lên trong lòng, từ miệng nói ra vô cùng tự nhiên. Lúc trước cứ nghĩ rằng nói ra khỏi miệng sẽ là chuyện kinh thiên động địa, nghiêm trọng khó lường, tựa như chỉ cần để lọt ra một chữ thì trời sẽ sập xuống ngay tức khắc, vùi lấp đến vĩnh viễn không thể siêu sinh. Đến lúc vô ý nhắc tới mới chợt phát hiện ra, bất quá cũng chỉ là một loại câu nói thản nhiên như vậy, không thấy thống khổ, không hề oán hận, nước mắt không rơi, cùng lắm thì là một loại cảm khái với khoảng thời gian đã trôi qua vội vàng.

Cái mà người ta vẫn thường hay gọi là vật đổi sao dời, xưa không như nay.

Cố thị lang bị thương ở sau lưng không thể không nằm sấp cả ngày trên giường để tĩnh dưỡng, hai tay bắt chéo vòng lên trên gối, nghiêng mặt về phía ngoài giường, mới có thể nhìn thấy Nghiêm Phượng Lâu đang ngồi bên cạnh. Đáng tiếc cho một gương mặt đẹp như tranh vẽ, trên gò má lại thường bị in hằn một dấu tay đỏ hồng to tướng.

Hắn tà tà liếc y bằng ánh mắt gian manh, cười nói: "Gã thư sinh tên Đỗ Viễn Sơn thường tới tìm ngươi kia, tám phần mười là có ý đồ khác."

Nhìn Phiêu Tuyết bưng thuốc tới, hắn liền xấu xa trêu ghẹo: "Trên đời này, nữ nhân hiền tuệ được như Phiêu Tuyết cô nương đây cũng không có nhiều, Phượng Khanh a, mau thú người ta vào cửa đi thôi, còn chậm trễ nữa là sẽ không kịp đâu."

Thư sinh da mặt mỏng đứng ở ngoài cửa nghe thấy được, mặt đỏ tai hồng bỏ chạy trối chết. Nữ tử mặc một thân y phục tiên diễm đứng bên cạnh tấm bình phong, chân mày lá liễu dựng thẳng lên, ăn miếng trả miếng đáp: "Cố đại nhân lại nói giỡn rồi. Thiếp nhận không nổi phúc phận này đâu. Nói đùa như vậy cũng không thể được, lỡ như để cho tên tiểu nhân nào nghe thấy, hắn lại làm hình nhân nguyền rủa chết thiếp thì sao."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!