Chương 6: (Vô Đề)

Nữ tử đã từng trải chuyện phong nguyệt so với những tiểu thư được cưng chiều thì tâm cơ vẫn có phần thông minh lanh lợi hơn, biết cái gì gọi là "kiến hảo tựu thu" (1): "Thiếp không quấy rầy hai vị đại nhân nói chuyện nữa." Cho dù ánh nhìn lướt qua khi cáo lui chứa đầy ý vị thâm nhường, nhưng dáng hình thướt tha dần lùi đi xa của Phiêu Tuyết lại vẫn lưu loát tự nhiên, khiến Cố Minh Cử dõi mắt nhìn theo bóng hình nàng hồi lâu, bất tri bất giác nói: "Chọn một ngày lành tháng tốt, nạp Phiêu Tuyết cô nương về đi."

Cũng chẳng kịp ngăn lại, ý trêu đùa khi nghĩ một đằng nói một nẻo khiến nỗi chua xót trong lòng biểu lộ ra chẳng thể nghi ngờ.

"Dù sao, dù sao… dù sao tuổi của ngươi cũng đã lớn, nên thú một phòng thê thiếp để đâm chồi nảy nhánh, tiếp nối hương hỏa."

Bị y nhìn đến kinh hãi, Cố Minh Cử bối rối chỉnh đốn lại vẻ mặt của mình, gượng cười hai tiếng, xấu hổ đi từng bước về phía giường bệnh của Nghiêm Phượng Lâu trong ánh nhìn trầm mặc của y.

Bên giường đặt một chiếc bàn vuông, nhưng không phải dùng để đặt ấm trà hay điểm tâm. Bên trên là một chồng sổ sách chất cao như ngọn núi nhỏ, có vài tập là cấp dưới đệ lên xin phê chuẩn, có vài tập là dùng để báo cáo với thượng cấp. Nếu thuận tay nhặt bừa vài cuốn lên xem thử, đều sẽ thấy không có ngoại lệ, bên dưới các loại chữ đều là nét khoanh tròn tỉ mỉ kỹ càng của Nghiêm Phượng Lâu.

Rõ ràng còn chưa hết bệnh… Cố Minh Cử nhịn không được lắc lắc đầu, Nghiêm Phượng Lâu, trước khi ngươi bị người ngoài hại chết thì đã bị những công việc này làm cho mệt đến chết rồi.

"Đêm qua lúc nào đi ngủ?" Nhìn sự mệt mỏi trong mắt y liền biết, chỉ e lại là một đêm thức trắng. Cố Minh Cử đè thấp giọng hỏi, cảm thấy vô lực sâu sắc.

Nghiêm Phượng Lâu ngẩng đầu nhìn vào mặt hắn, một đôi mắt trầm tĩnh như mặt nước hồ sâu: "Đại nhân hàng ngày đều tới thăm hỏi, hạ quan thực áy náy."

"Ngủ mấy canh giờ?"

"Hạ quan dạo gần đây không tới bên dịch quán bái kiến, chẳng hay đại nhân ở bên đó còn gì chưa hài lòng không?"

"Đại phu đã dặn dò, ngươi phải tĩnh dưỡng cho tốt, không nên làm việc vất vả."

"Cách đây không lâu, Trương tri phủ có phái người tới chuyển lời, nếu đại nhân ở không quen, có lẽ nên quay trở về thành Thanh Châu. Nam An dân thưa đất nghèo, chỉ e ủy khuất đại nhân."

"Nghiêm, Phượng, Lâu!" Hắn xiết chặt nắm tay, hận đến muốn giết người.

Một lòng lảng tránh, Nghiêm Phượng Lâu xoay gương mặt trắng nhợt như tờ giấy sang hướng khác, chuyển tầm mắt xuống nền gạch xanh dưới giường: "Ta không có gì đáng ngại, đại phu nói chỉ cần nhớ uống thuốc là được."

"Lời này hôm qua ngươi cũng đã nói." Cố Minh Cử không chút lưu tình vạch trần y.

"Chỉ là tiểu bệnh."

"Tiểu bệnh tích lâu không khỏi sẽ thành đại bệnh."

Nghiêm Phượng Lâu vẫn còn muốn biện bạch: "Là chút công việc quan trọng gấp gáp, không thể kéo dài."

"Công việc không thể kéo dài, bệnh của ngươi càng không thể kéo dài!" Khom thắt lưng, bức ép y không thể không ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt mình, Cố Minh Cử gằn từng tiếng cảnh cáo, "Nghiêm Phượng Lâu, ta có thể phái người đi gọi tên Trương tri phủ kia tới hỏi một chút, vì sao Nghiêm huyện thừa lại bận rộn như thế, ngay cả thời gian nhàn rỗi để bồi hạ quan uống một chén trà, ôn chút chuyện xưa cũng không có."

Nghiêm Phượng Lâu không lên tiếng, trong mắt lập lòe mấy phần quang mang không cam lòng. Nhưng đối diện với ba chữ "Trương tri phủ", y chỉ có thể cúi đầu thần phục.

Ngồi xuống bên mép giường, Cố Minh Cử cúi đầu xuống, nhìn ngón tay của mình cách bàn tay đan chéo đặt trên chăn của Nghiêm Phượng Lâu chỉ một tấc. Năm xưa Nghiêm Phượng Lâu sinh ra trong một gia đình thường thường bậc trung, không thể gọi là kim tôn ngọc quý, nhưng chí ít cũng là tiểu thiếu gia mười ngón tay không dính nước mùa xuân, một đôi bàn tay trời sinh thon dài sạch sẽ, chỉ cầm được bút lông không lây dính bùn lầy.

Hiện giờ lại thô ráp, các khớp ngón tay bởi vì nhiều năm cầm bút mà sinh ra những vết chai mỏng, kẽ ngón tay còn ẩn ẩn lưu lại vết sẹo do thời tiết lạnh làm tổn thương từ năm ngoái, còn có vết rách nho nhỏ trên mu bàn tay không biết từ đâu mà ra… Cho dù y chẳng hề đề cập tới những khó khăn gian khổ trong mấy năm gần đây, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi bàn tay này là đã đủ để đoán ra được tám chín phần.

Bởi vậy không nén được lại lắc đầu: "Núi Đông có thổ phỉ cướp đường, thành Tây có thương gia gặp tặc. Nạn đói của Từ Châu cạnh bên, không quá mấy ngày nữa nhất định sẽ có nạn dân tràn ngập tới; hiện giờ triều đình đang mở lò đúc tiền, lại càng thêm hao tổn; trung tuần tháng mười chính là thọ thần của thánh thượng, vừa mới nộp quà sinh thần cho Cao tể tướng, nháy mắt đã lại phải tính toán xoay sở một phần lễ nghi.

Năm ngoái còn có một nhóm lưu dân từ huyện lân cận di cư sang, đám đó rời khỏi địa giới Cao Xương, huyện thừa Cao Xương lại bỏ mặc không quản, toàn bộ đẩy cho ngươi."

Những việc này là hắn biết được, còn không biết có bao nhiêu việc mà Cố Minh Cử hắn chưa biết đến. Bởi vậy quan địa phương trên khắp thiên hạ mới đều bị cắt giảm, luôn lo nghĩ muốn chui vào trong kinh thành cho bằng được, bởi lẽ chăm nom một phương thực sự quá cực khổ, những việc tuy lẻ tẻ vụn vặt nhưng gộp lại với nhau cũng đủ để có thể đè chết người ta.

Nghiêm Phượng Lâu trầm mặc, khóe miệng khẽ co rút mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì: "Nỗi khổ của chúng sinh không giống nhau, mỗi người đều có nỗi khổ riêng của mình."

Cố Minh Cử chỉ cảm thấy đau lòng. Phượng khanh của hắn gầy vô cùng. Từ lần đầu tiên nhìn thấy y khi bước chân xuống kiệu ở ngoại thành Thanh Châu, Cố Minh Cử đã phát hiện ra, Nghiêm Phượng Lâu gầy. Ngày xưa cũng không thấy y cường kiện, thiền sam trúc giá, ống tay áo phiên phiên, phiêu dật hệt như tiên nhân trong bức họa. Năm năm sau, sắc mặt tuấn nhã ấy đều đã bị vẻ ảm đạm bao trùm.

Hiện tại lại bởi vì một trận đau ốm, trông y càng thêm tiều tụy, thậm chí đôi khi còn lộ ra vài phần sa sút chán nản.

"Đừng nhìn ta như vậy." Thấy vẻ ôn nhu trong mắt hắn, Nghiêm Phượng Lâu không kiềm được cũng hạ mềm ngữ điệu: "Ngươi cũng có nỗi vất vả của ngươi, chỉ là ngươi không nói thôi."

"Phượng khanh…" Đưa tay ra ôm lấy vai y, thừa dịp Nghiêm Phượng Lâu chưa kịp đẩy ra, Cố Minh Cử liền đổ người xuống, cuối cùng cũng đạt được mục đích của mấy ngày tới thăm bệnh, ôm chặt Nghiêm Phượng Lâu vào trong lòng mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!