Kể từ ngày đó, Cố Minh Cử nghiễm nhiên trở thành khách quen của phủ Nghiêm Phượng Lâu. Thị lang đại nhân trong lời đồn có một gương mặt đẹp đẽ rất thích phô trương thỉnh thoảng tới chơi lại chẳng mang theo người hầu, một mình hắn kéo ống tay áo thật dài, tiêu tiêu sái sái thò đầu vào thư phòng của Nghiêm Phượng Lâu.
Nghiêm Phượng Lâu lạnh mặt nói: "Không lẽ dịch quán tiếp đãi không được chu toàn, cho nên đại nhân mới suốt ngày chạy sang bên này?"
Cố Minh Cử cho chú chim Bát Ca trong lồng ăn, cong cong khóe miệng tự giễu: "Ta ở bên kia có nháo đến trời sập đi nữa cũng không biết ngươi có đến xem ta không, để ngươi mệt nhọc chạy qua chạy lại giữa hai nơi, còn chẳng bằng tự ta mặt dày đến rước lấy chán ghét của ngươi."
Hắn nói xong liền quay đầu lại tùy tiện nhìn Nghiêm Phượng Lâu, Nghiêm Phượng Lâu nghẹn lời, vội vã mím môi cúi đầu xuống.
Những lời Cố Minh Cử nói chính là không nên nghe, thư sinh nhà nghèo không nơi nương tựa lại có thể một đường thăng tiến tới địa vị hiển hách như ngày hôm nay, quá nửa là dựa vào biệt tài uốn ba tấc lưỡi kia. Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, nói ngược nói xuôi, cứ nói liên miên là có thể nói tới thấu tận tâm can, cuối cùng bất ngờ nói ra tâm tư của người ta, đáng sợ hệt như ma quỷ ăn tim người trong thần thoại.
Cố Minh Cử cũng không vạch trần vẻ khẩn trương của y, thẳng thẳng sống lưng toàn tâm toàn ý đi trêu đùa con chim Bát Ca chỉ biết nói điều hay đang treo bên dưới mái hiên. Con chim này là do Trương tri phủ tốn hết tâm tư chọn được, tiếng hót véo von, bộ lông màu đen bóng mượt lấp lánh, ở trong lồng nhảy tới nhảy lui rất linh hoạt.
Mới đầu còn tưởng Nghiêm đại nhân cương trực sẽ đem con Bát Ca này trả trở về, không ngờ lại được y giữ lại, còn nuôi ở trong thư phòng. Ban ngày treo dưới mái hiên, chạng vạng lại thu về, thêm gạo thêm nước, chải vuốt bộ lông, chăm sóc đến tỉ mỉ gọn gàng.
Cố Minh Cử nói mà chẳng biết xấu hổ: "Phượng khanh, có phải mỗi khi nhìn thấy nó, ngươi sẽ nhớ tới ta đúng không?"
Đổi lấy chính là một ánh mắt khinh thường của Nghiêm Phượng Lâu.
Bây giờ đang là đầu năm, việc quan kỳ thực cũng không có gì nhiều, chỉ cần quan sát cấp trên cho tốt, dạy bảo đám thuộc hạ cho tốt, lại đem mấy đơn kiện "điêu dân" sắp xếp cho tốt, là có ngay một khoảng thời gian thật lớn để tiêu pha chơi đùa, cũng có nhiều huyện thừa nửa năm mới thăng đường lấy một lần.
Nhưng tới Nghiêm Phượng Lâu, Nam An huyện lớn bằng cái gang bàn tay lại có thể như quả cầu tuyết mà sinh ra một đống sự vụ tầng tầng lớp lớp, làm y vất vả từ sáng sớm tới tận tối khuya, thậm chí đến bình minh ngày hôm sau có thể vẫn đang ngồi trong thư phòng chỉnh lý công văn.
Cố Minh Cử nhìn sắc mặt vì mỏi mệt mà xanh xao vàng vọt của y liền lắc đầu liên tục: "Một cái Nam An huyện mà đã như vậy, nhược bằng đem cả Thanh Châu giao cho ngươi, chẳng há ngươi sẽ không ăn không uống không ngủ luôn sao?"
Nghiêm Phượng Lâu suốt một đêm chưa hề chợp mắt chỉ lặng im liếc nhìn hắn, rồi lại tiếp tục vùi đầu vào viết mải miết. Cố Minh Cử tiến tới rút lấy tờ công văn trên bàn cầm lên nhìn thử, trên mặt giấy chi chít từng hàng chữ nối đuôi nhau cực nhỏ, ngang ngang dọc dọc, nét chữ ngay ngắn. Lại cầm thêm mấy tờ khác lên coi, tờ nào tờ nấy đều là như vậy.
Lại "chậc chậc" cảm thán một hồi: "Chẳng trách quan tốt đều đoản mệnh, thì ra là tự làm mình mệt chết."
Nghiêm Phượng Lâu mệt mỏi rã rời, không còn khí lực để tranh cãi với hắn: "Đi ra ngoài."
Hắn chắp hai tay sau lưng bước tới thong thả, cười hì hì tiến về phía Nghiêm Phượng Lâu thêm hai bước: "Nghiêm huyện thừa, ngươi là đang nói chuyện với bản quan sao?"
Nghiêm Phượng Lâu ngẩng mặt lên truyền lệnh ra ngoài cửa: "Tiễn khách!" Gọi liền mấy tiếng vẫn không thấy có người tới.
Cố Minh Cử hảo tâm nói cho y biết: "Làm việc ở chỗ ngươi cũng chẳng khác gì khổ sai, làm trên chục năm cũng chưa chắc thấy được một giọt váng dầu. Ta đã giúp ngươi kiếm một nơi nổi tiếng, thả cho bọn họ đi nghỉ một ngày rồi."
Viên huyện thừa trẻ tuổi giận đến mở trừng hai mắt, suốt một lúc lâu không nói nổi lời nào, Cố Minh Cử đứng sau lưng y, dùng lực đạo rất chuẩn xác chầm chậm xoa bóp bả vai y: "Viết tiếp đi, công văn của Nghiêm huyện thừa ngươi mà viết không xong, bầu trời Nam An huyện sẽ sụp xuống mất."
"Cố Minh Cử, ngươi cố ý đến để giễu cợt ta." Bả vai bị hắn xoa nắn run lên không ngừng, có lẽ thực sự bị công vụ làm nhiễu loạn đến phiền cáu, Nghiêm Phượng Lâu hận tới nghiến răng nghiến lợi.
"Được rồi được rồi, ta không làm phiền ngươi." Cố thị lang trong triều vốn nổi danh âm tình bất định lại hào phóng nhượng bộ, mới chỉ an tĩnh chưa tới nửa khắc lại nhịn không được mà xen miệng vào, "Chỗ này, ngươi không nên viết như thế, khẩu khí quá cứng rắn, Trương tri phủ sẽ cảm thấy ngươi không để ông ta vào trong mắt. Còn có chỗ này, cũng nên đổi thành một cách nói khác."
Lật mấy tờ công văn vừa mới nhìn qua đặt xuống trước mặt Nghiêm Phượng Lâu, Cố Minh Cử chỉ rõ từng hàng từng cột cho y nghe: "Việc này là chiến tích của ngươi, ngươi không nên nói nhẹ nhàng hời hợt như vậy, cực khổ chính là cực khổ, cho dù là bảy phần cực khổ, ngươi cũng nên viết thành mười phần."
"Công văn này tuy là để trình báo công vụ cho tri phủ, nhưng trong lời nói cũng nên thêm thắt vài câu ca ngợi tri phủ, kính vấn sức khỏe tri phủ, thậm chí đáp ứng mời hắn đến Nam An tuần tra, để ngươi có thể bộc lộ hết tấm lòng quan tâm hiếu kính."
Hắn bày ra một bộ tư thái lão luyện trên quan trường với Nghiêm Phượng Lâu, chậm rãi nói: "Thành tích đơn giản thổi phồng thêm mấy câu, ăn không nói có đổi trắng thay đen cũng không phải là chuyện gì mới, ngươi phóng đại lên một hai phần như vậy thì đã làm sao? Ai có thể nhìn được chân tướng? Người ta đều tự tặng cho mình một tấm biển lớn ghi nhận công lao, sai sót thì một mực né tránh.
Ngươi thì ngược lại, công lao thành tích chỉ viết tóm lược, sai lầm thì viết kín cả mặt giấy, đợi tới khi Lại bộ khảo hạch để tuyển chọn quan viên, chẳng phải vừa hay đổ mọi lỗi lầm lên vai ngươi sao?"
Nghiêm Phượng Lâu cố chấp chấm bút, chẳng hờn giận đáp: "Ta chỉ cần không thẹn với lương tâm."
Cố Minh Cử nhìn tờ giấy trong tay, rồi lại nhìn nhìn y. Trang giấy màu trắng, bàn tay của nam tử chấp bút cũng là màu trắng, mười ngón thon dài, khớp xương rõ nét. Cổ tay áo sạch sẽ gọn gàng hơi hơi vén lên, một đoạn cổ tay mảnh khảnh trắng mịn liền rơi vào ánh dương quang màu vàng đang chiếu trên mặt bàn, oánh nhuận như thứ bảo ngọc hạng nhất.
Nhịn không được bèn thuận thế quan sát y thật tỉ mỉ, Phượng khanh của hắn có một gương mặt cam chịu, mi mục ôn hòa, khóe môi khẽ cong. Không thể nói rõ dung mạo tuyệt thế cỡ nào, cũng chẳng thể nói được kinh diễm thiên hạ ra sao, chỉ cần nhìn bộ dáng chuyên tâm ngồi dưới song cửa sổ hạ tay viết chữ của y, liền cảm thấy tĩnh lặng như một bức họa.
Người như vậy, làm phụ tá thì không đủ nhạy bén, làm thương nhân xem chừng còn thiếu lõi đời, mời vào con đường tu đạo niệm kinh lại chưa dứt khỏi trần duyên, chỉ có thể mở một học đường sâu trong con ngõ nhỏ, làm một vị tiên sinh dạy học trong nóng ngoài lạnh, bình bình đạm đạm trải qua cả một đời, không phú quý không quyền thế, nhưng cũng không sóng không gió, không âu lo đến tính mệnh.
Hắn ảo não chống một tay xuống mặt bàn, mấy lần muốn nói lại thôi: "Phượng khanh, ta biết ngươi sẽ không nghe ta. Nhưng ngươi phải nhớ, khi so với tính mệnh, khí tiết cứng cỏi căn bản không là gì cả."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!