Chương 3: (Vô Đề)

Sau khi Nghiêm huyện thừa tới, dịch quán bên này cuối cùng cũng an tĩnh lại. Không còn ầm ĩ đòi đổi cái này cái kia, cũng không còn ba ngày thì hết hai ngày ồn ào nháo loạn. Đám hạ nhân có người đứng ở bên cạnh dè dặt hỏi: "Đại nhân, ngài đây là…"

Cố Minh Cử ngẩng đầu lên từ trang sách, xa xăm nhìn về phía ngoài cánh cửa vắng vẻ, bên môi mang theo một tia cười mỉm như có như không: "Ai bảo hắn là tên Nghiêm Phượng Lâu có làm cách nào cũng không dạy bảo được kia chứ?"

Hai ngày sau, Nghiêm Phượng Lâu thăng đường xử án, chính là xử vụ án mạng kiện Tứ thiếu gia của nhà họ Tôn kia. Cố thị lang như thiên kim đại tiểu thư dưỡng trong khuê phòng chẳng thấy bước ra khỏi đại môn nửa bước cũng hiếm có được một ngày dậy thật sớm: "Làm khó Trương tri phủ phải đưa tới đây một con Bát Ca (1) để ta giải sầu, dù sao cứ để nó trong dịch quán mãi cũng sẽ chán chết mất, mang nó ra ngoài tản bộ đi."

Hắn mặc một bộ thường phục màu xanh nhạt, nhàn nhã thong dong xách theo lồng chim, vừa đi vừa không quên chỉ chỉ trỏ trỏ hai bên đường: "Nhà bán bút nghiên này thì ra vẫn còn, à, nghiên mực của nhà này làm là tốt nhất Thanh Châu đấy. Di? Trước kia ở cách vách có một quán cơm nhỏ, sao bây giờ không thấy nữa rồi? Rượu Nữ Nhi Hồng của bà chủ nhà này ủ là tuyệt nhất thành Nam An nha!"

Bên cạnh có người nhịn không được bèn hỏi dò: "Đại nhân sao lại quen thuộc với Nam An như vậy?"

Hắn lúc này mới như bừng tỉnh từ giấc mộng, chậm rãi thu tay về, ngẩn ngơ đứng trên con phố dài, nhất thời vô hạn cảm khái: "Năm đó ta chính là từ Nam An tiến vào kinh thành a…"

Trải qua năm tháng cách biệt, vẫn thường hay nói cảnh còn người mất, nhưng nào có ai ngờ, cố nhân vẫn như xưa, Nam An huyện thành trong ký ức mặc dù không được phồn hoa nhưng cũng náo nhiệt đáng yêu vô cùng lại đã không còn nữa. Thế đời sa sút, người đi bên đường lác đác ít ỏi, trước cửa các quán hàng đều vắng tanh vắng ngắt, mặc cho gió thu thét gào cuốn theo lá vàng từng trận cuộn bay, suốt dọc đường đi chưa từng nghe được một tiếng cười đùa thoải mái.

Có người nam nhân tráng kiện từ đằng xa chạy tới, vừa chạy vừa chửi mắng: "Thằng nhóc con kia, ngươi không muốn sống nữa phải không! Dám ăn trộm đồ trong cửa hàng của ông ngươi, xem ông có đánh chết ngươi không!"

Cố Minh Cử bỗng nhiên cảm thấy thắt lưng bị đụng mạnh, nghe thấy dưới chân có tiếng người đau đớn kêu lên "ôi chao", cúi đầu nhìn liền thấy một hài tử tuổi chỉ tầm năm sáu đang té ngã lăn quay trước mặt mình, gương mặt nhỏ nhắn lem luốc, quần áo cũng dơ bẩn đáng thương, chỉ có chiếc màn thầu nắm chặt trong tay là màu trắng.

"Ôi chao ơi, mi, mi, mi… mi là thằng quỷ con ở đâu ra, muốn chết phải không? Đại nhân nhà ta là để cho mi đụng vào hay sao? Có tịch biên diệt tộc cũng không đủ để mi bồi thường!"

Tên thị tòng khiếp hãi hung hăng xắn tay áo lên, nhấc bổng thằng nhỏ từ trên mặt đất dậy như đang xách một con gà con. Cố Minh Cử thấy thằng nhỏ kia có một đôi mắt hắc bạch phân minh. Nó không khóc cũng không giãy dụa, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Cố Minh Cử, rồi lại quay đầu nhìn nam nhân tráng kiện đã đuổi tới trước mặt kia. Rõ ràng tuổi của nó chỉ bằng một đứa nhỏ nên gối đầu lên chân mẹ làm nũng, trên gương mặt lại tràn đầy vẻ thản nhiên của một nhân tài khi đương đầu với cái chết nên có.

Thiên hạ này… thế đời đã trở thành như vậy, không biết nếu Nghiêm Phượng Lâu chứng kiến một màn ấy, trong lòng sẽ có cảm tưởng gì đây.

"Bỏ đi, chúng ta đi thôi." Điềm nhiên khoát khoát tay, Cố Minh Cử chọc đùa chú chim Bát Ca trong lồng, cất bước đi vòng qua người đứa bé nọ.

Đám thị tòng vẫn còn hùng hổ mắng mỏ không ngớt, hung hăng kéo vặn khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé kia: "Xem như tên tiểu tử nhà ngươi mạng lớn! Đại nhân nhà ta là khách từ phương xa đến, mới không muốn kiếm chuyện trong địa giới Nam An huyện này. Đây mà là kinh thành xem… Hừ!"

Phía sau lại là một hồi tiếng bước chân chạy gấp gáp, sau đó là tiếng quát mắng của nam nhân kia: "Chạy! Ngươi còn dám chạy! Ta đánh gãy chân ngươi!"

Lồng chim trong tay được chế tác vô cùng tinh xảo, chạm khắc hoa văn, vừa nhìn liền biết được làm từ tay một vị danh gia nổi tiếng nào đó, chưa kể xúc cảm ôn nhuận trơn mịn mà nó mang lại, có khi là cổ vật từ mấy triều đại trước chưa biết chừng.

Một cái lồng nuôi thú này ước chừng có thể mua được một tòa tửu lâu làm ăn xem như phát đạt ở Nam An huyện. Cố Minh Cử xuyên qua lồng chim nhìn sang bên cạnh, người đi đường vội vàng như thoi đưa, đều vì kế sinh nhai của chính mình mà bận rộn, ai cũng không hề dừng chân liếc nhìn đứa bé nọ, càng không người nào dũng cảm ra mặt, mua cho nó cái bánh màn thầu kia.

Lúc đi đến trước cửa huyện nha, nhân tài dần dần nhiều lên, nhưng so với dự đoán thì vẫn ít hơn rất nhiều. Cố Minh Cử tìm một góc yên lặng đứng xem, thời điểm thăng đường đã đến, hai hàng nha dịch đứng chỉnh tề ngay ngắn trên công đường, thân mặc quan phục, tay cầm thủy hỏa côn (2), cũng rất oai phong hiển hách. Nghiêm Phượng Lâu ngồi trên đường thượng, sau lưng là một bức hải đồ Trường Giang Hoàng Hà gợn sóng, trên đầu là tấm biển đề "minh kính cao huyền" (3).

Viên huyện thừa trẻ tuổi thần thái nghiêm túc, dáng ngồi như núi, giữa hai hàng lông mày là một cỗ chính khí lẫm liệt.

Một vị đại thẩm xách giỏ thức ăn đứng bên cạnh Cố Minh Cử nói: "Nếu không phải để được nhìn thấy Nghiêm đại nhân, ta cũng chẳng đến đây xem náo nhiệt đâu!"

Cố Minh Cử nghe vậy cảm thấy buồn cười: "Vị phu nhân này không phải tới để nghe thẩm án sao?"

"Thẩm án? Cái này có gì hay mà nghe?" Bà như nghe được một câu chuyện cười, khom lưng cười khúc khích một trận, "Tứ thiếu gia nhà họ Tôn bức tử Phượng Nhi của nhà lão Tam Hán trên phố Tây, có ai là không biết chuyện này a! Vị công tử này, ngươi từ nơi khác đến phải không? Nhìn mặt rất lạ nha!"

Tên thị tòng lắm miệng định đáp lời liền bị Cố Minh Cử phất tay chặn lại, hắn quay mặt sang chắp tay nói: "Vâng, vừa mới tới Nam An. Học trò là đến thư viện Nam An để cầu học."

"Ôi chao, thì ra là một thư sinh!" Bà cười càng nhiệt tình, xách giỏ thức ăn tiếp tục cùng hắn trò chuyện: "Thư sinh là tốt a, tương lai thi đậu là có thể ra làm quan rồi! Thời thế bây giờ nha, chỉ làm quan mới có đường sống, ngươi nhìn những người đang đi trên phố kia xem, những kẻ não lớn cổ thô không phải làm quan thì cũng là gia quyến của quan, nếu không thì cũng là nô tài trong phủ đại nhân kia. Còn như chúng ta mấy con tiểu miêu tiểu cẩu này, bất quá chỉ là sống cho qua ngày đoạn tháng.

Thôi thì cố gắng gom góp mà sống, lẽ nào lại có thể tự mình cắt cổ tự vẫn hay sao?"

Cố Minh Cử càng thêm hứng thú hỏi bà: "Đại thẩm nói như vậy, không sợ bị kẻ xấu nghe thấy được sẽ đi tố cáo thẩm tâm hoài bất quý, mưu đồ tạo phản sao?"

Bà lại chẳng để tâm, giọng nói vẫn vang dội như chiêng đồng chẳng hề thay đổi: "Nói cũng đã nói rồi, hoàng thượng ở tận kinh thành cơ, không nghe được đâu!"

Trong lúc nói chuyện, án tử của Nghiêm Phượng Lâu đã thẩm vấn được quá nửa. Đại thẩm nhiệt tình kể liên miên cho Cố Minh Cử nghe, người bị hại chết kia là khuê nữ Phượng Nhi của nhà lão Tam Hán. Lão Tam Hán là một người góa vợ, vợ lão mất sớm, chỉ để lại một đứa con gái là Phượng Nhi, càng lớn càng xinh đẹp yêu kiều. Thế nhưng mỹ mạo sinh trên người con nhà phú quý thì là phúc khí, sinh ở người con nhà bần hàn thì chỉ là đại họa.

Lúc cô nương đi trên phố, một phút không lưu thần liền bị vị Tứ thiếu gia của nhà họ Tôn nhìn thấy, từ đấy rước lấy mầm họa.

Nhà họ Tôn là thế gia vọng tộc của bản thành, ỷ vào việc có một người họ hàng xa ở kinh thành, đã quen với việc ngạo nghễ tung hoành trong huyện. Vị tứ thiếu gia kia lại càng là một tên văn dốt võ nát, vợ bé rước vào cửa đã có tới chín vị, lại càng không cần kể tới những cô nương bị hắn làm nhục rồi vứt bỏ ở bên ngoài. Đêm ấy gặp được Phượng Nhi, liền có người tới nhà lão Tam Hán đòi người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!