Mùa thu ở huyện Nam An kỳ thực có rất nhiều cảnh sắc đáng để thưởng lãm, tỷ như cảnh núi non sông hồ tươi đẹp bên bờ Thạch Tháp, tỷ như cây phong lá đỏ trên ngôi chùa ngoại thành Nam An, hoặc cho dù không đi đến nơi nào, chỉ cần an an tĩnh tĩnh ngồi trong dịch quán ngắm lá vàng rụng rơi ngoài song sửa sổ, cũng có thể xem như một loại hưởng thụ thực phong nhã, khiến người ta bất giác nhớ tới mùi hương thoang thoảng của mực tàu trong thư viện phía Đông thành Nam An.
Không biết là do ý chỉ của Trương tri phủ hay được vị cao nhân nào chỉ điểm, Nghiêm huyện thừa bận trăm công nghìn việc đặc biệt phái người đến đưa thị lang đại nhân đi du ngoạn: "Mấy ngày này bên bờ Thạch Tháp đang có hội chùa, vô cùng náo nhiệt. Chùa Nam An tuy nhỏ, nhưng phương trượng là một vị cao tăng đắc đạo, có không ít tín đồ từ tám thôn xóm trong phạm vi mười dặm xung quanh, hương khói cũng rất đủ đầy, khi nhàn rỗi liền đi thăm viếng một chút, có thể tâm nguyện của mình sẽ được trở thành hiện thực. Dạo này đang là cuối thu, thời tiết mát mẻ bầu trời quang đãng, chính là thời điểm rất thích hợp để lên núi ngắm lá phong, nếu như bây giờ đại nhân khởi hành, còn có thể ở lại trong chùa dùng một bữa cơm chay…"
Cố Minh Cử ngồi bên cửa sổ hững hờ nghe tên thị tòng trần thuật liên miên không ngừng, Nghiêm Phượng Lâu thật chu đáo tỉ mỉ, chưa nói suốt dọc hành trình sắp xếp mọi việc hết sức chu toàn, còn rất mực tận tâm, mọi thứ đều được thiết trí chiếu theo sở thích của Cố Minh Cử. Đáng quý nhất chính là, thượng khách đi đến chỗ nào cũng có người ân cần phục vụ hướng dẫn, huyện thừa chẳng cần ra mặt chút nào.
Huyện thừa đại nhân cần mẫn với công việc có thể yên tâm mà trốn trong huyện nha của y, mặc cho dịch quán bên này gió quật mưa rơi sấm vang chớp giật.
"Ngươi nói xem, có phải ta nên hết lòng khen ngợi hắn không?" Cố Minh Cử nhẹ nhàng bật cười, trong lời nói thậm chí còn mang theo một chút kiêu ngạo.
Thị tòng đứng bên cạnh bị hù cho một trận, lập tức ấp úng ngừng lại mấy lời còn đang thao thao bất tuyệt: "Đại nhân nói rất phải, rất phải…"
Cố Minh Cử cười cười chẳng hề lưu tâm, lại tiếp tục ngoảnh đầu nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ. Những người được Nghiêm Phượng Lâu phái tới để dẫn hắn đi du thành hiện đang đứng dưới gốc cây ngô đồng trong sân, ngoài mấy tên huyện lại của bản huyện, còn có đám hương thân của bản địa, mấy vị lão học già cả, thêm vài ba thư sinh trẻ tuổi đang đứng sau lưng bọn họ, hẳn là những học trò có thành tích xuất sắc nhất trong thư viện Nam An.
Cố Minh Cử nhận ra được người thư sinh đứng đầu trong đám trẻ tuổi kia, chính là người đã dìu Nghiêm Phượng Lâu đứng dậy ở ngoài cổng thành hôm đó. Tuy lúc ấy chỉ vội vàng liếc mắt lướt qua, nhưng ánh mắt sắc bén của thư sinh này lại khiến Cố Minh Cử có ấn tượng rất sâu sắc.
Đỗ Viễn Sơn, nghe nói là học trò có thành tích cao nhất của thư viện Nam An, từng nét chữ đều nắn nót ngay ngắn, rất được huyện thừa Nghiêm Phượng Lâu tán thưởng, là một trong số ít những người bạn tri giao của Nghiêm Phượng Lâu, thường xuyên ra vào huyện thừa phủ. Đỗ gia nhiều đời làm nghề kinh doanh lương thực, tới cha của Đỗ Viên Sơn đã là đời thứ tư, cũng xem như phú hộ trong thành.
Thói đời này, cho dù ngày sau lòng người không còn cổ hủ, nhưng sự phân chia sĩ nông công thương (1) cũ vẫn là có, gia đình làm nghề buôn bán mặc dù gia sản bạc triệu, nhưng luận về danh tiếng lại vẫn không thể nào so được với phần tử trí thức nghèo khổ thanh bạch. Vậy nên, Đỗ lão gia đối với đứa con trai có thiên tư không tồi này chắc hẳn gửi gắm rất nhiều kỳ vọng, tha thiết mong Đỗ Viễn Sơn có thể gặt hái được thành quả trong kỳ thi vào hai năm sau, cũng là để mang vinh quang về an ủi liệt tổ liệt tông.
"Quả đúng là một tiểu Nghiêm Phượng Lâu."
Vừa hồi tưởng lại tin tức đám thị tòng mới trình lên, Cố Minh Cử vừa nhìn xuyên qua song cửa sổ, tỉ mỉ đánh giá Đỗ Viễn Sơn đang đứng trong sân. Đó là một thanh niên có vóc người khá cao, đứng trong một đám bạn cùng trang lứa cử chỉ cẩn trọng, nét mặt thong dong bình tĩnh rất có chút ý vị của hạc trong bầy gà (nổi bật giữa đám đông). Nhưng dù sao sự trải đời vẫn còn thấp, không biết tự thu liễm, trong lúc nhìn quanh vẫn khó tránh khỏi lộ ra mấy phần ngây ngô và thuần chân quen thuộc của một thư sinh.
Cố Minh Cử nheo mắt, cười cười chỉ về phía bên ngoài cửa sổ, nói với tên thị tòng: "Nghiêm huyện thừa năm đó cũng là một dáng vẻ như vậy đấy."
Thị tòng tâm tư nhanh nhạy liền đáp phụ họa: "Vậy ạ? Không ngờ Nghiêm huyện thừa như hũ nút kia thời còn trẻ cũng anh tuấn như vậy."
Cố Minh Cử không đáp, tiếp tục nhìn một lúc rồi mới chậm rãi thu hồi ánh mắt: "Phượng khanh khi đó so với hắn còn đẹp hơn nhiều."
Tên thị tòng lập tức lại vội vàng gật đầu phụ họa không ngừng, nói Nghiêm Phượng Lâu không cao như thế, khuôn mặt cũng nhu hòa hơn một chút, nhưng ngàn tốt vạn tốt, trên đời này chung quy chỉ có Cố thị lang của chúng ta là tốt nhất, từ trong triều ra đến ngoài triều, ai ai cũng đều muôn miệng một lời nói ngài phong tư trác tuyệt.
Cố Minh Cử cười cười mặc cho gã ba hoa thiên địa. Đến khi tận hứng rồi mới phân phó: "Đi nói với những người trong sân, bản quan hôm nay cảm thấy mệt mỏi, sẽ không đi đến chùa Nam An. Còn hồ Thạch Tháp ngày mai, thì để ngày mai sẽ tính."
Lập tức có tên thị tòng tay chân nhanh nhẹn đứng trong sân nói với đám huyện lại hương thân, đám người uổng công đứng chờ nửa ngày hiển nhiên là trong lòng không vui, nhưng ngoài mặt vẫn nhiệt tình nói mấy lời đại loại như "Đại nhân đường sá xa xôi tới đây chắc hẳn rất vất vả, đương nhiên cần phải tĩnh dưỡng rồi".
Cố Minh Cử ngồi trong phòng lắng nghe, ánh mắt xuyên qua song cửa sổ lại rơi lên người Đỗ Viễn Sơn nọ. Thư sinh tuổi trẻ khí thịnh vẫn chưa học được công phu không để lộ sắc thái hỉ nộ, gương mặt trắng nõn sinh ra mấy phần đỏ bừng, sườn mặt vốn đã góc cạnh rõ ràng càng trở nên căng cứng.
Cố thị lang tự cao tự đại đã không phải lần đầu. Bất quá mới vào ngụ trong dịch quán ba ngày, đồ dùng vật dụng bày biện trong ngoài đều đã thay đổi không dưới năm lần. Lúc thì cảm thấy cái bàn bằng gỗ tử đàn có màu sắc quá trầm, lúc lại chán ghét hoa mẫu đơn thêu trên chăn gấm quá tầm thường, có đôi khi chỉ là nhìn không vừa mắt cái chân ghế mà thôi.
Còn việc đi du thành do Nghiêm huyện thừa sắp xếp, lại càng có vẻ như Cố Minh Cử đang tận lực gây khó dễ. Lần nào cũng đều đáp ứng ngay, chẳng nề hà mà phái người chạy đến huyện nha xác nhận lại hành trình tận ba bốn lần, rồi lần nào cũng để người ta đứng chờ trong sân cười khổ suốt hai canh giờ, sau đó nhẹ nhàng truyền ra một câu: "Cố đại nhân thân thể không khỏe, không đi nữa."
Quá tam ba bận đùa giỡn như vậy, cho dù có là Bồ Tát trong miếu cũng phải tức giận.
Cố Minh Cử đứng lên dạo bước thong thả trong gian phòng rộng lớn, nghe thấy một tiếng ồn ào, đám người trong đình viện lại như mấy lần trước hậm hực tản đi. Bỗng nhiên, có người lớn giọng hỏi: "Xin hỏi Cố đại nhân bị bệnh gì?" Khẩu khí đầy khiêu khích.
Không cần đoán, nhất định là Đỗ Viễn Sơn kia. Điểm yếu nhất của người trẻ tuổi chính là không biết nhẫn nhịn, nhất là người trẻ tuổi có gia cảnh và sự đãi ngộ thuận buồm xuôi gió, chưa từng bị phật ý.
Thị tòng của Cố phủ lập tức xông tới, cao giọng quát hỏi: "Bệnh của Cố đại nhân là việc nhà ngươi có thể hỏi tới sao?" Quả thực hung hăng nạt người.
Cố Minh Cử âm thầm lắc đầu, rất rõ ràng, ngay cả đám hạ nhân cũng bị mình làm hư mất rồi.
"Nếu nhiễm bệnh, vậy có mời đại phu đến chữa trị chưa? Thứ cho học trò hỏi một câu, đã mời vị danh y nào trong thành?" Hắn hỏi rất chừng mực, chẳng hề vì sự khuyên can của mọi người mà ngừng lại.
Đang đứng ở ngoài cửa trả lời vừa đúng là tên thị tòng mới nãy ở trong phòng nói nói cười cười với Cố Minh Cử: "Ngươi hỏi như vậy là có ý gì? Không phải đang hoài nghi Cố đại nhân nhà chúng ta cố tình khi dễ cái Nam An huyện nhỏ bé của các người đấy chứ? Cố đại nhân của chúng ta đường đường là quan tứ phẩm đương triều, có biết bao nhiêu việc giang sơn xã tắc cần ngài phải bận tâm đến?
Ngày nào cũng vừa mở mắt ra là bận bịu đến không còn sức để chớp mắt một cái, còn lòng dạ nào mà thong thả cùng các ngươi tán chuyện không đâu? Nói ra để người ngoài nghe thấy được, không sợ bị người ta cười cho rớt cả răng hay sao!"
Thế là tiếng khuyên giải của mọi người trong sân càng lớn hơn, có người cũng bắt đầu lớn tiếng quát mắng Đỗ Viễn Sơn: "Đây là chỗ để cho ngươi hồ nháo sao! Còn không mau xin lỗi vị tiểu ca này đi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!