Chương 13: Đặc điển – Thanh phong minh nguyệt

Mùa xuân năm nay tới rất vội vàng, tuyết đọng trên cánh hoa mai còn chưa tan hết, từ giữa những chạc cây nâu thẫm đã vội vã nhú ra mấy mầm chồi non xanh biêng biếc. Từng trận gió ấm thổi lên thân thể còn đang được bao bọc bởi một tầng áo bông, bất giác cảm nhận được vài phần nhiệt khí.

Tiểu hài tử hiếu động ngồi tại chỗ xoay tới xoay lui không chịu an phận, gương mặt nhỏ nhắn chỉ trong thoáng chốc đã đỏ bừng lên, toát đầy mồ hôi. Cũng chẳng cần tiên sinh phải tỉ mỉ vặn hỏi, chỉ cần nhìn xem mặt của đứa nào đỏ nhất thì đấy chính là đứa nghịch ngợm nhất.

"Tiến Bảo, bài thơ ban nãy đã học thuộc chưa?"

Tiên sinh nét mặt nghiêm khắc bất chợt cất tiếng hỏi. Một đám hài tử trong khóa đường đang chạy chơi tới bất diệc nhạc hồ lập tức quy quy củ củ ngồi xuống, cầm sách bày ra một bộ dáng vẻ tụng đọc nghiêm túc.

Gương mặt vốn đã đỏ bừng của đứa nhóc vừa bị gọi đích danh lập tức càng trở nên đỏ hơn, lắp ba lắp bắp, vò đầu gãi tai, bộ dáng luống cuống trông hệt như chú khỉ con không tìm được nhà. Trong tay cậu nhóc còn đang nắm chiếc ná thun và mấy mẩu giấy vo tròn vừa mới dùng để trêu chọc bạn đồng học, trong lúc cấp bách nhất thời quên chưa giấu đi.

"Vậy đọc thuộc một lần cho mọi người cùng nghe."

Có đứa len lén bật cười trộm, cả đám tiểu hài tử cổ linh tinh quái đều giấu mặt đằng sau cuốn sách, xoay đầu nhìn về phía bên này, trong số đó có một hai đứa còn xoa xoa trán, miệng cười toe toét, một bộ dáng vẻ chờ xem kịch vui.

Ai bảo ngươi lén dùng ná thun bắn ta cơ!

Trên gương mặt của tiên sinh đang ngồi đằng trước không hề thấy ý cười, nét mặt y rất nghiêm nghị, tựa như bầu trời tháng ba âm lịch. Nghiêm tiên sinh chưa từng dùng thước đánh người, nhưng phải chịu một hồi giáo huấn của y so với chịu một trận đòn của cha còn khó chịu hơn.

"Bài… bài thơ vừa học ban nãy… tên là… là…" Tiểu hài tử vẻ mặt tội nghiệp đã hoàn toàn không còn bộ dáng đắc ý khi trêu chọc bạn đồng học, một tay gãi đầu một tay xoắn xoắn vạt áo, tràn đầy trên mặt đều là vẻ ủ rũ, "Con… cái đó con… cái đó…"

Ánh mắt của tiên sinh càng trở nên nghiêm khắc, đứa nhỏ không dám ngẩng đầu nhìn, gương mặt nhỏ nhắn cúi xuống, âm thầm tự nhủ trong lòng, hôm nay sau khi tan học khẳng định phải ở lại học đường chịu phạt rồi, vốn còn định rủ Đông Lang cùng ra bờ sông đào giun…

Nghĩ nghĩ một hồi liền muốn khóc, bao nhiêu bạn đồng học đều đang chờ để chê cười mình đấy! Cái miệng nhỏ nhắn mếu mếu, viền mắt thực sự nóng lên, nói không hết có bao nhiêu ủy khuất, kỳ thực, ban nãy nháo cũng đâu chỉ có mình mình…

Vừa nghĩ vừa không chịu từ bỏ ý định mà đưa mắt dõi nhìn xung quanh, ghi nhớ mấy kẻ đang cười nhạo mình. Hừ, chờ Nghiêm tiên sinh đi rồi, sẽ cho các ngươi biết tay!

Đôi mắt nho nhỏ xoay vòng tròn, xoay tới bên cửa sổ. Tên tiểu quỷ vừa định khóc liền lập tức ngừng bặt, sung sướng như nhìn thấy cứu tinh, giơ ngón tay nho nhỏ hưng phấn chỉ về phía bên đó: "Tiên sinh, Cố tiên sinh tới rồi!"

Từ lúc bị bắt đứng lên cho tới bây giờ, đây mới được xem là câu nói rõ ràng và lưu loát nhất.

Những đứa trẻ khác nghe thấy vậy đều sôi nổi thò cái đầu nho nhỏ về phía cửa sổ, dáo dác nhìn. Vị Cố tiên sinh bên ngoài cửa sổ cũng không lấy làm ngượng ngùng, chỉ cười tủm tỉm đáp lại đám hài tử, còn làm ra vẻ đoan chính của bậc thầy, hướng vào bên trong vẫy vẫy tay với Nghiêm tiên sinh nét mặt nghiêm nghị: "Phượng khanh."

Nghiêm tiên sinh sầm mặt làm như không nhìn thấy.

Tên tiểu quỷ lanh lợi còn lâu mới chịu bỏ qua cơ hội quý báu này, kéo căng cuống họng gọi càng lớn tiếng hơn: "Tiên sinh, tiên sinh, người xem Cố tiên sinh tới tìm người kìa!"

Tiên sinh bên kia ho khan một tiếng, nói: "Đọc sách."

Đám hài tử không an phận hệt như một đàn ếch nhỏ, đồng thanh kéo dài giọng trả lời: "Vâng ——"

Gương mặt nhỏ nhắn cười vui sướng chôn đằng sau trang sách, đôi mắt đen lay láy chớp chớp liên hồi nhìn về phía vị tiên sinh trẻ tuổi.

Nam tử bên ngoài song cửa sổ cũng tiến thêm một bước, thân thiết gọi y lần nữa thông qua ô cửa sổ hé mở: "Phượng khanh…"

"Ầm ——" một tiếng, cả khóa đường bật cười to.

Tiểu hài tử nghịch ngợm đang cầm cây ná bắn thun trong tay ngắm nghía: "Tiên sinh, Cố tiên sinh có việc tìm người kìa! Người cứ ra ngoài trước đi, lát quay về con sẽ đọc thuộc cho người nghe."

Lúc này tới lượt tiên sinh ngồi phía sau giáo tịch (bàn dạy học) phải mất tự nhiên. Vành tai đỏ hồng lên mới chịu đứng dậy đi ra ngoài trong tiếng cười hỉ hả của đám hài tử.

"Ngươi lại bỏ mặc đám học sinh không ai quản." Vừa ra khỏi khóa đường, Nghiêm Phượng Lâu liền khôi phục thành vẻ mặt cương chính như thường, khẽ trách cứ sự buông lỏng của Cố Minh Cử, chỉ có vành tai là vẫn hơi phiếm hồng.

Cố Minh Cử chuyên chú nhìn vành tai ửng đỏ của y: "Ta để cho bọn chúng tự học thuộc đấy chứ."

Nhịn không được định đưa tay lên sờ, cái tay vừa duỗi ra liền bị Nghiêm Phượng Lâu một chưởng đánh trở về: "Cố, Minh, Cử."

Không biết ánh mắt này sắc bén hơn lúc y ngồi trong khóa đường gấp bao nhiêu lần, dáng vẻ y khi ở trên triều đình vạch tội người ta năm ấy có lẽ cũng chính là như vậy.

Cố Minh Cử xoa xoa cái tay bị đánh, cười hì hì chỉ về phía sau lưng y: "Cẩn thận hù sợ đám học trò của ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!