Năm Thiên Hữu thứ hai mươi bảy, lại vào một mùa thu. Cố Minh Cử đã ở trong gian nhà lao nho nhỏ kia được gần hai năm.
Hai năm, bệnh tình nguy kịch của thiên tử có lúc chuyển biến tốt, có lúc lại xấu đi, kéo dài hơi tàn không muốn dễ dàng buông tay để đi về chốn Tây Thiên cực lạc. Trên mặt hai vị quý phi Bàng Cung cũng nhiều thêm vài đạo nếp nhăn nhàn nhạt. Các hoàng tử vẫn nhỏ tuổi nhưng trong ánh mắt đã không còn nét ngây thơ, thùy chủ trầm phù* vẫn còn là một câu hỏi chưa ai có thể trả lời được chính xác.
Cao tướng đã già, Lâm Giang vương cũng không còn như thời niên thiếu, chỉ có điều khát vọng của cả hai người đối với quyền lực vẫn rất hừng hực, so với năm đó chỉ hơn chứ không kém.
(*thùy chủ trầm phù: ai chìm ai nổi, vị trí quân vương vào tay ai)
Trên triều đình đã không còn ai nhắc tới Cố Minh Cử. Năm tháng trôi qua vội vàng như dòng nước chảy, mỗi con người giữa chúng sinh đông đúc chỉ như một hạt cát nhỏ bên bờ sông, bất luận đã để lại vết tích gì chăng nữa, sau khi nước triều dâng lên rồi lại rút đi, tất cả cũng bị cọ xóa đến vô tung vô ảnh.
Lúc bệnh tình của thánh thượng có chút khởi sắc, phía bên Cao tướng từng có người dâng tấu chương, thỉnh lựa ngày đem Cố Minh Cử ra hành quyết. Thánh thượng gạt bỏ. Nghe nói, Lâm Giang vương đã nhúng một tay vào trong đó. Bên Lâm Giang vương cũng từng có người dâng tấu, thưa rằng án của Cố Minh Cử còn rất nhiều điểm đáng ngờ, khẩn cầu được thẩm lại từ đầu. Tấu chương cũng bị trả trở về. Theo lời đám công công trong cung, Cao tướng đã nói đôi câu trước mặt thánh thượng.
Mọi người đều biết rõ, Cố Minh Cử đối với Lâm Giang vương đã chẳng còn quan trọng như vậy, chỉ là một quân cờ bị ăn mất không còn chút giá trị lợi dụng. Nhưng Lâm Giang vương lại lên tiếng, hắn muốn bảo vệ Cố Minh Cử. Nguyên nhân là gì được mọi người bàn tán rất sôi nổi, toàn bộ những rắc rối phức tạp cuối cùng đều quấn tới một người, đó chính là Nghiêm Phượng Lâu.
Cũng vào mùa thu của năm Thiên Hữu thứ hai mươi bảy, thị ngự sử Nghiêm Phượng Lâu lại giành được long ân, quan bái lên làm ngự sử trung thừa ngũ phẩm, chưởng quản ngự sử thai, giám sát bách quan. Kể ra mới có hai năm ngắn ngủi, Nghiêm Phượng Lâu đã bất phi tắc dĩ, nhất phi trùng thiên (1).
Ôn Nhã Thần thường hay mang theo một vò rượu nhỏ đến thăm Cố Minh Cử. Thứ mà vị công tử luôn chểnh mảng chính sự của nhà tướng quân này sở hữu nhiều nhất chính là khoảng thời gian trống chẳng biết phải tiêu khiển bằng cách nào, vừa hay có thể dùng để tán gẫu liên thiên.
Cố thị lang miệng lưỡi lưu loát khi xưa, lúc này lại chỉ thường hay trầm mặc, vừa uống rượu vừa nghe hắn nói.
Ôn Nhã Thần nói cho hắn nghe, trong đám tiến sĩ trúng cử của năm ngoái, những kẻ có chút tài năng đi đến nơi khác được một năm, năm nay đã lại bị triệu trở về kinh thành: "Giang sơn đại hữu tài nhân xuất (2), Trường Giang sóng sau xô sóng trước. Cố Minh Cử, người ta đã vượt qua ngươi rồi."
Cố Minh Cử chỉ lặng im nhấp chén rượu cười cười.
Ôn Nhã Thần lại liệt kê ra tên tuổi của từng người cho hắn nghe, ai đắc ý, ai phong quang, ai xứng đáng là một Cố thị lang thứ hai. Liệt kê suốt một hồi lâu, vẫn chưa thấy nói tới Đỗ Viễn Sơn. Hắn là bảng nhãn của năm ngoái.
"Đỗ Viễn Sơn thì sao? Bị biếm đi nơi nào rồi?"
"Ha ha, sao ngươi biết hắn sẽ bị biếm?" Ôn Nhã Thần vô cùng hiếu kỳ.
Cố Minh Cử đáp chẳng hề gợn sóng: "Dựa theo dáng điệu của hắn mà nói, cho dù có bị hại chết thì cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên."
Đỗ Viễn Sơn a, so với Nghiêm Phượng Lâu thì đúng là một tiểu Nghiêm Phượng Lâu, không rập khuôn theo bước chân cũ của Nghiêm Phượng Lâu, hắn còn có thể làm gì khác đây? Câu nói của Cố Minh Cử chọc Ôn Nhã Thần cười đến vui vẻ, rượu trong chén không cẩn thận cũng bị sánh ra bên ngoài một nửa.
Cố Minh Cử ngẩng đầu liếc nhìn hắn, sau đó ánh mắt lại rơi trở về chén rượu lấp lánh thủy quang: "Nghiêm Phượng Lâu có thể tới được như ngày hôm nay, kể cũng là một chuyện lạ. Trước đây nếu có người nói với ta rằng, sẽ có một ngày Nghiêm Phượng Lâu chạm được tới ngưỡng cửa của cung vàng điện ngọc, ta sẽ cười hơn ba ngày ba đêm."
Hắn cúi đầu như có điều cảm khái, một câu "Phượng khanh" thốt ra khẽ khàng tựa hồ chẳng thể nghe rõ: "Ngươi nói xem, hai năm nay hắn sống thế nào?"
"Ta…" Ôn Nhã Thần ngừng cánh tay đang rót rượu, muốn nói lại thôi.
Suốt hai năm nay, tràng cảnh giữa hai người đều là ngồi đối ẩm với nhau qua tấm song gỗ như vậy. Trong cuộc nói chuyện cũng sẽ có lúc đề cập tới Nghiêm Phượng Lâu, dáng vẻ của y khi vào triều, phủ đệ của y ở kinh thành, những lời đối thoại hiếm hoi giữa y và Ôn Nhã Thần… Ngữ khí của Ôn Nhã Thần khi trần thuật đều rất bình thản, dùng một loại giọng điệu qua loa đại khái để kể về những việc không liên quan tới khổ đau.
Có một số việc chính là không thể nói được.
Ôn Nhã Thần bỗng nhiên bật cười lớn vài tiếng miễn cưỡng: "Ái chà, hắn là ngự sử Nghiêm đại nhân tiếng tăm lẫy lừng, ta tính là gì đâu? Sao có thể thân cận hắn được?"
Cố Minh Cử nghe vậy liền biến đổi thần sắc, vươn tay ra đoạt lấy vò rượu, nâng lên nốc mạnh một ngụm lớn: "Bỏ đi, ngươi có nói ta cũng không muốn nghe."
Khóe miệng cong cong, hắn ngả nghiêng ném lại vò rượu cho Ôn Nhã Thần. Nét cười chỉ như khói sương, trong giây lát đã tiêu biến mất. Cố Minh Cử nhanh chóng quay đầu vùi mặt vào trong bóng tối mờ mịt.
Ôn Nhã Thần ở bên ngoài song gỗ sững sờ tiếp nhận vò rượu rỗng: "Hắn… sống rất tốt."
Khẩu khí yếu ớt đến không thể lừa được ai.
Nhưng còn có thể nói sao đây? Nói hai năm qua Nghiêm Phượng Lâu gần như chưa từng lộ ra một nụ cười? Hay là nói y gầy đến sắp không nhận ra? Hoặc là, cười hì hì nói với người nam nhân đã có chút say trước mặt rằng: Biết sao không? Cao tướng đối đãi với Phượng khanh của ngươi thế nào? Dưới chân Lâm Giang vương là một con cẩu không biết kêu la ra sao?
Cố Minh Cử nằm trong bóng tối chẳng chút khách khí mà châm biếm: "May cho ngươi có một người cha làm tướng quân, bằng không, ngươi chết so với Đỗ Viễn Sơn còn nhanh hơn."
Ôn Nhã Thần không nói gì, cúi đầu dốc cạn chén rượu trong tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!