Chương 10: (Vô Đề)

Mùa thu năm Thiên Hữu thứ hai mươi lăm, gió thu thổi xào xạc, cuốn từng chiếc lá vàng rụng xuống đìu hiu. Trung thư thị lang Cố Minh Cử họa loạn triều cương, khi quân võng thượng, phạm tội đại bất kính, chiếu theo phép tắc phải xử trảm hình, thuận theo ý muốn của mọi người, trèo càng cao, ngã lại càng đau. Thời gian hành hình dự tính là một tháng sau, có lẽ sẽ đúng vào lúc trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay đổ xuống, tuyết nhuộm máu đào, hẳn là vô cùng kinh diễm.

Những lời nghị luận trên triều đình đều rất sôi nổi, có người than đáng tiếc, có người lại nói là báo ứng. Người nhiều chuyện thì hăng hái muốn hỏi cho đến tận cùng: "Chắc chắn hắn đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay, tại sao không chuẩn bị bất kỳ điều gì, lại một mực muốn chạy tới Nam An? Đây không giống với thủ đoạn hành sự của hắn."

Mọi người đang túm tụm đàm luận đến hứng khởi, bất ngờ bị hỏi ngược lại như vậy liền há hốc miệng, một lúc lâu sau không thể nói tiếp: "Việc này… ai mà biết được hắn? Có lẽ là do khinh suất?"

Người cương trực còn chưa nghe ra ý ngầm, ngây ngốc hỏi tiếp: "Cố Minh Cử tinh ranh đến độ sắp thành tinh tới nơi rồi, sao hắn lại có lúc nào khinh suất cho được?"

Sau đó các bậc tiền bối râu bạc liền nhịn không được nét giận trên mặt, thẳng lưng trừng mắt mắng: "Hắn nếu là yêu tinh, vậy Cao tướng chính là yêu tinh của các yêu tinh! Hừ, nít ranh ngu ngốc, cánh còn chưa cứng đã muốn qua sông đoạn cầu vong ân phụ nghĩa, bây giờ bị Cao tướng trị tội, cũng là tự hắn chuốc lấy khổ."

Đám hậu bối háu chiến tóc còn xanh lập tức bị dọa đến không dám mở miệng, vuốt vuốt mũi, vội vàng ỉu xìu tản đi.

Lời đồn bên ngoài loại gì cũng có, xôn xao ầm ĩ, thiên kì bách quái, Cố Minh Cử trong thiên lao lại không nghe được gì. Cao tướng đặc biệt dặn dò đám hạ nhân sắp xếp cho hắn một gian tù thất đơn độc, ở nơi sâu nhất trong thiên lao, phải đi qua một đoạn hành lang hẹp dài ngoằn nghèo mới có thể đến nơi. Khi đêm xuống, ngay cả tiếng kêu rên trong hình phòng cũng chỉ có thể loáng thoáng nghe được một chút.

Nghe nói trong lịch sử của bản triều, phàm là trọng thần phạm tội thì đều bị nhốt ở nơi này, trong đó thậm chí còn từng có mấy người là con cháu hoàng gia, thủ túc ruột rà của đế vương.

Lúc sau có tên cai ngục sơ ý lỡ lời đã nói rằng, thì ra không chỉ Cao tướng, cả Lâm Giang vương cũng sai người tới căn dặn, muốn bố trí cho Cố Minh Cử đến đây ở. Hai lão hồ ly hiện giờ đang tranh đấu hừng hực như lửa, lại hiếm thấy bọn họ có cùng suy nghĩ với nhau trong chuyện này. Cố Minh Cử nhịn không được ngồi trên manh chiếu bật cười ha hả. Nụ cười lại khẽ làm động tới vết thương trên người hắn, đau đến hít mạnh một hơi.

Kỳ thực nơi này bất quá chỉ là có chút yên tĩnh hơn mà thôi, không cần phải lo bị người khác khi dễ, cơm ba bữa luôn có người đưa tới đặt bên ngoài song gỗ, không cần phải lo có người tới tranh giành, ban đêm ngoại trừ tiếng kêu gào đau đớn mơ hồ truyền đến, cũng xem như ngủ được an ổn.

Ngoài những điều này ra, tựa hồ cũng không thấy tốt ở điểm nào. Sát chân tường có trải một manh chiếu rách, chính giữa buồng giam là một cái bàn vuông què chân, trên bàn có một trản đèn nhưng tiếc là không có bấc đèn. Không có ai tới nói chuyện cùng, không có ai để cãi cọ hay ân cần hỏi han, sau khi thụ hình lại một mình nằm trên mặt đất, nhẫn nhịn chịu đựng toàn thân hằn tím vết roi, cũng không ai có thể thay hắn đi xin một chén nước để uống.

Cố Minh Cử thường hay lặng im đối diện với cái bóng của mình trên tường đến xuất thần. Cai ngục đi tuần tra ngang qua, nhịn không được bèn bắt chuyện với hắn qua chấn song gỗ: "Lão tử làm việc ở nơi này đã hai mươi năm rồi, có hạng người nào mà chưa từng thấy qua, đừng nói ngươi một cái thị lang, thừa tướng tướng quân ta đây cũng nhìn thấy nhiều rồi, trước ngươi còn có một vị quốc cữu nữa đấy! Khóc, nháo, giả điên giả dại, đều có cả… Không khóc không nháo như ngươi, thì chính là đã cam chịu số phận, một lòng chờ chết rồi."

Gã nói bằng giọng rất lớn, một chữ "chết" dội âm giữa bốn bức tường, không ngừng vang vọng. Cố Minh Cử không quay đầu lại, chỉ cúi đầu bật cười khe khẽ.

Lúc Ôn Nhã Thần đến thăm, Cố Minh Cử vẫn đang ngồi đối diện với bức tường. Hắn dùng ngón tay vuốt nhẹ vẩn vơ trên vách tường. Ôn Nhã Thần dựa vào ánh sáng mỏng manh yếu ớt trong căn ngục thất, nhìn thấy trên bức tường là một mảng vết khắc dày đặc. Dài ngắn không đồng đều, có nông có sâu, nhìn như không phải từ tay của cùng một người khắc nên, công cụ để khắc cũng chẳng hề giống nhau, có cái là dùng mẩu trúc nhọn, có cái là từ một đầu bút đã trụi lông, còn có cái lại chỉ bằng móng tay.

Thì ra những lời đồn trong chốn quan trường đều là thật, bị cầm tù trong một gian ngục thất tĩnh lặng suốt bao năm tháng quả là một việc quá mức gian nan, chỉ có thể dựa vào những vết rạch nông nông này để ghi khắc mỗi ngày trời lặn trăng lên. Có người tỉ mỉ đếm từng ngày để chờ tới lúc được nhìn thấy ánh mặt trời một lần nữa, có người thì chỉ lẳng lặng đếm ngược cho tới thời hạn hành hình.

"Những vết nào ở trong này là do ngươi khắc?" Ôn Nhã Thần nghiêm mặt đứng bên ngoài nhà lao.

Nghe thấy tiếng, Cố Minh Cử liền xoay đầu lại, trên gương mặt mất hết huyết sắc chầm chậm nứt ra một nụ cười: "Ta còn tưởng ai, thì ra là Ôn thiếu gia."

Thị lang trẻ tuổi phong thái trác nhiên ngày đó đã trở thành một tên tù phạm, Ôn thiếu gia ngọc thụ lâm phong lại vẫn như trước vận một thân cẩm bào, lỗi lạc phong lưu, cho dù đứng trong ngục sâu mịt mù tăm tối, cũng chỉ nhướn hai hàng lông mày, phong thái ưu nhã thong dong, tựa như lạc bước vào khuê phòng thơm ngát của một thiên kim tiểu thư nào đó.

Cố Minh Cử cười ha hả nói: "Ta còn tưởng ngươi đã say chết trên giường thêu của vị hoa khôi nào rồi chứ."

Khẩu khí của Ôn Nhã Thần đứng cách một tấm song gỗ quả nhiên trở nên trầm trọng: "Vì sao?"

Từ trước khi xuất kinh đã bị hắn tra hỏi rất nhiều lần. Vì sao phản bội Cao tướng? Vì sao đi nương nhờ Lâm Giang vương? Vì sao không nỗ lực đấu tranh để xoay chuyển tình thế? Vì sao lại tới Nam An?

Bị hắn hỏi nhiều tới mức lỗ tai sắp chai cả lại, tới khi mất kiên nhẫn liền gập ngón trỏ gõ mạnh lên ót hắn: "Chuyện của đại nhân, tiểu hài tử đừng quản vào."

Kỳ thực, Ôn Nhã Thần bất quá cũng chỉ nhỏ hơn hắn hai tuổi.

Lúc ấy lấp liếm qua loa còn được, hiện tại không thể tiếp tục lừa gạt hắn nữa, Cố Minh Cử biết, hôm nay nếu không cấp cho vị công tử đẹp mã của nhà tướng quân gia một lời giải thích rõ ràng, Ôn thiếu gia tính tình cường ngạnh nóng nảy có khả năng sẽ ở lại nơi này cho tới khi mình bị lôi ra ngọ môn xử trảm mới thôi. Vị thiếu gia ấy sẽ chẳng quan tâm tới bộ cẩm y xa hoa mà hắn đang mặc trên người đâu.

"Đi theo Cao tướng, ta vĩnh viễn không thể trở thành một Cao tướng thứ hai." Cố Minh Cử hiện giờ ngồi trên mặt chiếu đã chẳng còn gì trong tay, lại càng không cần quan tâm đến việc có tai vách mạch rừng đang chờ để nắm lấy nhược điểm của mình hay không, "Cố Minh Cử ta nửa đời tranh đấu không phải chỉ để làm một tứ phẩm thị lang."

Trên trường danh lợi không có cái gọi là hài lòng. Đạt được nhiều bao nhiêu cũng không cảm thấy là quá nhiều, làm quan lớn bao nhiêu cũng không ngại làm tới chức lớn hơn nữa. Con đường làm quan, tựa như lội ngược dòng nước, không tiến tất lùi.

Kể từ ngày đó, khi hắn dốc hết toàn lực, đem tính mệnh của bản thân và gia đình đều đổ vào một pho tượng phật Di Lặc bằng vàng, con đường làm quan đối với hắn mà nói đã là không còn đường lui, cũng không cho phép mình dừng lại.

"Đến khi nào ngươi mới có thể tự giữ lại cho mình một chút đường sống?" Nét mặt của Ôn Nhã Thần vẫn trước sau như một mang vẻ khinh thường.

Sinh ra và lớn lên trong một gia đình phú quý, hắn vĩnh viễn sẽ không hiểu được đói khát là một loại tra tấn giày vò như thế nào, cũng sẽ không biết rằng, thứ quyền lực mà hắn nhìn chỉ như một chiếc giày rách, ở trong đôi mắt thiết tha của dân đen lại có một loại dụ hoặc mãnh liệt ra sao.

Đôi mắt Cố Minh Cử mang theo ý cười, con ngươi đen thẫm ánh lên hỏa quang của ngọn nến nơi góc tường, lập lòe mấy phần sắc thái mỹ lệ: "Theo đuổi phú quý là con đường nguy hiểm (1). Từ trước tới giờ, đã có khi nào ta không phải nhặt hạt dẻ từ trong lò lửa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!