À, tôi cũng không nhớ rõ nữa.
Trong đầu cô hiện lên hàng vạn câu hỏi mơ hồ.
Hắn có nói với cô không? Hình như là không.
Triệu Gia Hân ngẫm nghĩ, trong đầu cô hiện lên một dòng kí ức.
Có đêm tối, có mưa, có máu...!A! Cổ họng cô phát ra một tiếng a thản thốt.
Hai mắt cô chợt lóe, cô đã tìm ra câu trả lời rồi.
- Không phải sao? Lần đó tôi gặp anh máu me bê bết còn gì? Làm gì có chuyện anh không làm gì mà bị người ta làm cho thương tích đầy người chứ.
Chắc chắn anh có khúc mắc gì với bọn xã hội đen nên mới thế.
Đánh nhau tầm suýt mất mạng như anh thì chỉ có là mâu thuẫn giữa các bang phái với nhau thôi.
Phải không?
Triệu Gia Hân nhắc lại chuyện cũ, gợi cho hắn nhớ ra cái ngày mà hai người gặp nhau.
Tuy câu trả lời của cô không vừa ý hắn lắm nhưng Cửu Châu cũng thấy thỏa mãn rồi.
Đôi môi mỏng nhếch lên, vẽ ra một nụ cười hoàn mĩ:
- Tốt lắm.
Nhưng bây giờ tôi bỏ nghề xã hội đen rồi.
- Cũng phải.
Làm xã hội đen đâu giàu bằng làm thương nhân nhỉ.
Làm chủ tịch như anh vừa giàu, vừa được người ta kiêng nể.
Triệu Gia Hân gật gù đồng tình.
Hắn giỏi như vậy, không đi làm lãnh đạo cũng phí.
Không hiểu sao khi nghe hắn đã bỏ nghề, Triệu Gia Hân lại cảm thấy vui vui.
Thực ra cô cũng không muốn dính đến những thế lực ngầm, trong bóng tối.
Không muốn rước họa vào thân.
Cô thầm thở phào một cái, trong người cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
- Vậy anh...
- Và bây giờ tôi cũng không làm hại ai nữa, tiền tôi kiếm được là tiền sạch.
Tất cả những gì tôi cho em đều không dính bùn.
Một bàn tay Cửu Châu xoa xoa đầu cô, hắn dỗ dành:
- Tôi không sợ tù chung thân, không sợ tử hình.
Nhưng tôi sợ nếu tôi đi rồi, sẽ không ai bảo vệ em.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!