Trạch Nhân nghe thấy tiếng khóc của Triệu Gia Hân, nghĩ rằng có chuyện gì xảy ra, hắn hấp tấp đẩy cửa vào phòng.
Nhưng không.
Khung cảnh trong phòng xảy ra vô cùng hỗn loạn.
Triệu tiểu thư thì nằm lăn nằm lóc khóc ăn vạ, liên miệng mắng chửi chủ nhân.
Còn tên chủ nhân nhà anh ta lại thản nhiên nằm trên sô pha, một tay chống đầu, cứ ngồi nhìn Triệu Gia Hân mà cười ngây ngốc.
Tình yêu đã làm cho con người ta trở nên điên dại, mất lí trí.
Anh ta biết mình đã vô tình phá không khí của cậu chủ, cả người liền cứng đờ, nhân lúc Cửu Châu không để ý thì chuồn lẹ.
- Là cậu đánh thức tôi sao?
Bàn tay Trạch Nhân vừa chạm vào cửa, một giọng nói lạnh lẽo vang lên, lòng anh ta dâng lên một cảm xúc sợ hãi.
Thôi chết rồi, Cửu tổng tài thân yêu sẽ vứt xác anh ở nơi nào đây?
- Còn không mau quay lại!
Cửu Châu lạnh nhạt ra lệnh.
Trạch Nhân không còn cách nào khác chỉ có thể làm theo.
Dù anh ta đã làm đúng như lời ông chủ sai khiến nhưng sao vẫn có cảm giác sợ hãi vậy trời?
- Tôi, tôi...
- Đêm qua những gì tôi dặn dò, cậu đã làm hết chưa?
- Dạ?
Trạch Hân có hơi bất ngờ.
Vậy mà Cửu Châu không hề tức giận với anh ta.
Cũng phải thôi, vì anh đâu có làm sai chuyện gì, ngược lại còn hoàn thành tốt nhiệm vụ ấy chứ.
Có lẽ anh ta đã lo lắng quá rồi.
Từ bao giờ mà Trạch Nhân này lại trở nên nhát cấy vậy.
Cố Mạc Thanh dịu dàng nhìn vào Triệu Gia Hân.
Dù vậy, tai hắn vẫn chờ nghe câu trả lời từ Trạch Nhân.
Thấy bên kia không có động tĩnh gì, hẳn ngước đầu lên, thấy Trạch Nhân vẫn đang đứng ngây ngốc một chỗ, miệng lẩm bẩm một điều gì đó.
Hắn bực mình, hơi gắt lên:
- Này, Trạch Nhân! Cậu bị ngốc rồi sao? Tôi đang hỏi cậu đó.
- À, vâng!
- Cậu làm những gì, nói cho cô ấy nghe đi.
Cửu Châu vừa ra lệnh, vừa nhìn vào Triệu Gia Hân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!