Chương 37: Oan Ức

Trong tay Cửu Châu có một cô diễn viên thật xuất sắc, diễn đạt đến nỗi con người thâm sâu và thủ đoạn như hắn cũng có thể bị lừa.

Bóng dáng cao lớn gần như vô lực cúi gục xuống, khuôn mặt đẹp trai dù có suy sụp đến mấy cũng không giấu đi cái vẻ đẹp hút hồn người.

Cửu Châu gầm lên nhè nhẹ, nhưng tiếng gầm ấy, yếu ớt và đáng thương, gần như không thể đủ sức để lớn.

Bộ dạng này của hắn, trái ngược với Cửu Châu mạnh mẽ thường ngày, càng trái ngược với dáng vẻ giận dữ ban nãy.

Hắn nắm lấy hai bả vai cô, chua xót hỏi:

- Triệu Gia Hân, tôi đâu có thiếu thứ gì.

Tôi đã từng nói là mình có thể cho em tất cả.

Nhưng tại sao em lại muốn bỏ tôi? Tại sao lại muốn rời bỏ tôi?

- Cửu Châu, tôi không có, thực sự không có.

Tôi thực sự không muốn rời khỏi anh một chút nào hết.

Thật đó.

Triệu Gia Hân bật khóc.

Khoé mi ươn ướt trào ra hai hàng nước mắt, chảy dài trên hai gò má, từ từ, chầm chậm xuống chiếc cổ trắng ngần của cô.

- Em khóc cái gì hả Triệu Gia Hân?

Oan uổng lắm sao? Tôi nói em là sai ư?

Hắn bất lực nhìn vào một khoảng không vô tận.

Cửu Châu chán ghét chính bản thân mình.

Khi vô tình bắt gặp những giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi trên khóe mi cô, hắn sẽ không kìm chế được trái tim, làm chủ được bản thân mà đau lòng.

Triệu Gia Hân bị người khác hiểu lầm, bị mắng oan ức mà không biết làm gì.

Cô chỉ biết cắn chặt khiến môi bật máu, ôm một bụng ấm ức.

Cô không sai nhưng cô cũng hiểu Cửu Châu phản ứng như vậy là không sai.

Nhưng tại sao hắn cứ lôi chuyện thân phận ra để mắng cô chứ? Rõ ràng ban nãy trong phòng thay đồ, Cửu Châu còn khẩn cầu tha thiết muốn cô đối xử bình thường với hắn, như một người bạn.

Vậy mà bây giờ lại lôi chuyện thân phận ra để dạy bảo cô?

Triệu Gia Hân đâm ra tức giận.

Hắn không nói thì thôi, nói ra, nỗi ấm ức trong lòng cô bấy lâu nay lại tuôn trào.

Cô thấy hắn vô lí không chịu được.

Hắn biết rõ nguyên nhân ban đầu họ phải kí bản hợp đồng đó đâu phải do cô.

Rõ ràng người ép cô, dùng thủ đoạn để bắt cóc cô, bắt buộc cô phải kí bản hợp đồng tình nhân đó là hắn mà.

Triệu Gia Hân vẫn còn nhớ như in câu nói bá đạo của hắn: Lời của tôi em chỉ có thể đồng ý chứ không được phép từ chối.

Sao đây? Bây giờ hắn lại lôi bản hợp đồng ra cảnh cáo cô, làm như Triệu Gia Hân cầu xin làm t ình nhân của hắn không bằng vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!