Cửu Châu đanh mặt lại, trong lòng hắn vừa giận và đau nhưng hắn không nói ra ngoài.
Cuối cùng, hắn chỉ biết bất lực im lặng, ánh mắt sâu kín nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của cô, không phản bác.
Nói gì chứ, sự thật là Triệu Gia Hân vốn dĩ không có thích hắn.
Là cô bị hắn ràng buộc chứ không phải tự nguyện.
- Chúng ta đến bệnh viện luôn chứ?
Triệu Gia Hân đang đi thì đột ngột dừng lại hỏi hắn.
Cửu Châu bần thần theo sau cô, không để ý, mất đà, lồ ng ngực hắn dán thẳng vào gáy cô.
- A!
- Em có sao không?
Hắn giật mình, thấy cô đang xuýt xoa cái đầu, lòng có chút nhói đau, hắn vội vàng nắm lấy hai bả vai cô, ân cần hỏi han.
- Có bị thương nặng không? Xin lỗi, tôi không để ý!
- Không sao đâu.
Không cần anh lo, tôi không yếu ớt như thế.
- A, ừm.
Không biết là do vô tình hay cố ý, Triệu Gia Hân đã hất thẳng tay Cửu Châu ra ngoài.
Cô lạnh lùng, thể hiện rõ thái độ xa cách như thế làm hắn lại chạnh lòng.
Cửu Châu chỉ biết cười trừ, không muốn chạm vào cô nữa, chỉ có thể đứng ở khoảng cách gần ngắm nhìn Triệu Gia Hân.
- Em có muốn mua gì đó vào thăm mẹ không?
- Không cần đâu.
Tôi hết tiền rồi.
- Không phải lo, muốn thì cứ mua, tôi sẽ trả tiền giúp em.
Giọng hắn trầm ấm, lời nói ngọt ngào.
Được một chàng soái ca cao cấp như Cửu Châu nói một câu cưng chiều như vậy, thử hỏi có cô gái nào không đốn tim chứ? Triệu Gia Hân cũng thiếu chút nữa bị đắm chìm vào ánh mắt hào hoa và phong nhã của hắn.
May mắn thay, Triệu Gia Hân đã kịp thời tỉnh lại, thoát ra khỏi đôi mắt đẹp đẽ ấy.
Hàng lông mày xinh đẹp cụp xuống, tạo nên vẻ đẹp nhu tình, nhẹ nhàng như những gợn sóng lăn tăn.
- Không cần đâu, tôi không muốn tăng thêm số tiền tôi nợ anh.
- Tôi không có ý đó, ý tôi là tôi sẽ trả tiền giúp em.
- Tôi biết, nhưng nó sẽ cho tôi cảm thấy mắc nợ anh.
Cửu Châu, anh hiểu chứ?
Nụ cười trên môi hắn cứng đờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!