Chương 2: Từ Giờ Đây Sẽ Là Nhà Của Em

Triệu Gia Hân vừa nói xong, cô liền cúi gắm mặt xuống, hồi hộp đợi hắn trả lời.

Nhưng đợi mãi, đợi mãi mà chẳng thấy đối phương có phản ứng gì, hai mắt cô từ từ hé mở.

Cửu Châu ngồi ở ghế, người ngả lưng về phía sau, cái ánh sáng mờ áo này làm cô chỉ nhìn rõ những đường nét trên cơ thể hoàn mĩ phía sau chiếc áo sơ mi được thiết kế riêng biệt và lớp quần tây cao cấp.

Hai chân hắn vắt chéo lên nhau, ánh mắt âm trầm nhìn ra một khoảng không vô tận nào đó, nhưng không phải nhìn về phía cô.

Có lẽ hắn đã đồng ý rồi.

Cô nghĩ thế.

Cô nói hợp tình hợp lí thế kia mà.

Hắn không nói có lẽ là hắn đã bị thuyết phục bởi những lí luận hợp tình của cô.

Triệu Gia Hân hơi bất ngờ vì hắn lại thay đổi nhanh chóng như thế.

Vừa mới sống chết đòi cô ở lại bên hắn mà bây giờ ý chí đã bị lung lay rồi.

Hoặc có thể cô đánh giá cao sự bá đạo của hắn, hoặc là do hắn không quá coi trọng cô.

Nhưng sao cũng được, như thế cũng tốt.

Cô không phải mất công nhiều với hắn.

Triệu Gia Hân cảm thấy vui vui.

Hắn không cho thì khó chứ hắn đã ngầm đồng ý như vậy rồi thì cô cũng chẳng có lí do nào ở lại đây nữa.

Nghĩ thế, cô định nói với hắn một câu nữa rồi đi.

Xong suy xét lại, sợ cô nói thêm hắn đột nhiên thất thường đổi ý thì toi.

Biết vậy, Triệu Gia Hân len lén nhặt lấy cái túi sách trên ghế rồi quyết định chuồn êm.

Tuy nhiên, đời quả thực không như là mơ.

Vừa mới đi được mấy bước, ra đến cửa chính thì hai tên vệ sĩ cao to diện một màu đen kịt từ đâu xuất hiện đứng chắn trước mặt cô.

Triệu Gia Hân suýt chút nữa thì hét toáng lên, may mắn cô kịp thời lấy tay bịt miệng lại.

Cô bước thêm một bước, nhỏ giọng giải thích:

- Hai anh tránh ra một chút được không.

Tôi là khách của chủ nhân các anh chứ không phải là người xấu.

Bây giờ tôi muốn về nhà, làm ơn tránh ra đi.

Xin các anh! Xin đấy!

Trong lòng cô không khỏi ngừng than khóc, âm thanh vang lên vặn nhỏ hết sức để không làm kinh động đến người kia.

Và lòng càng đau hơn khi nhìn thấy một cô gái đáng thương như vậy hai tên đó vẫn không có phản ứng gì mà cứ đứng như hai cái cột to tướng chắn trước mặt cô.

Nhà này to thì to thật nhưng chỉ có một cửa chính để đi ra vào.

Mà hai cái cột này đứng đây thì cô làm sao ra được hả trời? Rõ ràng khi nãy cô bị bắt đến có thấy ai đâu, nhà cửa vắng tanh, vậy mà bọn họ đứng đây từ khi nào cô không hay biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!