Lúc Triệu Gia Hân xong xuôi bước ra ngoài thì đã thấy Cửu Châu ôm chăn ngủ rồi.
Cô tự dưng muốn ngắm nhìn hắn một chút.
Quả nhiên là đã đẹp thì mặc gì cũng là cực phẩm.
Cửu Châu chỉ mặc một bộ quần áo thun bình thường màu xám đặc trưng của hắn nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp trai hút hồn người khác.
Hằn ngủ, tóc hơi rối, quần áo không được phẳng phiu nhưng nhìn vẫn rất là đẹp trai.
Lúc hắn ngủ trông thật hiền.
Môi hơi cong cong lên một chút như đang mơ một giấc mơ đẹp nào đó.
So với bộ dáng cao cao tại thượng sáng nay thì bây giờ hắn như biến thân thành một người khác.
Cô với hắn tuy mâu thuẫn, lúc đầu cô thấy ghét hắn, nhưng sau khi vào bệnh viện thăm mẹ về, cảm thấy mạng sống con người thật mong manh, Triệu Gia Hân bỗng dưng lại hiện lên một suy nghĩ điên rồ, cô cảm thấy may mắn vì hắn đã ngắm trúng cô.
Nếu không phải như vậy, cô sẽ không đủ tiền chữa trị cho mẹ, và có thể là, cơ hội được nói chuyện với mẹ của cô sẽ không còn nữa...
Dù gì hắn cũng không bắt làm gì quá đáng.
Cô vẫn được đi làm, được làm điều mình thích.
Nghĩ thế thôi, Triệu Gia Hân rón rén trèo lên giường nằm cách xa hắn nửa mét.
Ai ngờ, Cửu Châu rất tinh, cô vừa nằm an phận một chỗ đã nghe giọng hắn vang lên bên tai:
- Lại gần đây, tôi đã nói muốn ôm em ngủ rồi.
Triệu Gia Hân giật mình nhìn sang bên cạnh, thấy dáng vẻ nghiêm túc của hắn, cô không dám trái lời, bò lại nằm cạnh hắn.
Cô cứ nằm im như pho tượng không nhúc nhích, Cửu Châu bá đạo nắm chặt lấy eo cô ép cô nằm sáp vào ngực mình.
- Đây là lần cuối nhé.
Em đã trở thành người tình của tôi rồi, tôi không muốn em tỏ vẻ xa cách như vậy nữa.
Giọng nói trầm ấm vang lên nhắc nhở cho Triệu Gia Hân nhớ rằng có một sự thật cay đắng là cô chỉ là một tình nhân bé nhỏ của người đàn ông này.
Kể từ khi kí bản hợp đồng đó, cô đã chính thức bán thân rồi.
Hắn vuốt v e chiếc lưng phẳng lì của cô, do ma sát của tay và quần áo khiến da thịt cô hơi nong nóng, vì là mùa đông nên cảm thấy ấm áp lạ thường.
Triệu Gia Hân áp mặt vào bờ ngực săn chắc của Cửu Châu.
Ở khoảng cách gần thế này, mùi hương hổ phách nam tính từ trên người hắn bao phủ lấy thân thể nhỏ bé của cô.
Trong không gian tĩnh lặng, Triệu Gia Hân nghe rõ mồn một tiếng tim đập thình thịch của hắn.
Có phút giây, cô còn đếm từng nhịp một.
Nhịp đập là năm sáu cái trên một phút, vừa phải, đều đặn, chẳng giống như cái của cô, vì căng thẳng quá nên đập rất nhanh.
- Đừng nghĩ nữa, ngủ đi!
Có lẽ vì nhạy cảm nên dù cô có nằm im không nhúc nhích, hắn vẫn biết cô chưa ngủ.
Cửu Châu lười biếng đặt một tay lên vai cô, rồi trườn xuống dưới, chạm đến vùng eo thì hắn nắm chặt, ôm gọn cô vào người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!