Chương 5: (Vô Đề)

Mấy ngày nay, Kiều Chính Dương không còn trực diện công kích Ân Chi Dao nữa.

Có điều Ân Chi Dao vẫn có thể cảm giác được, mỗi lúc anh ta nhìn cô thì ánh mắt sắc như gió rét lạnh xót xa.

Đồng thời, Ân Chi Dao cũng phát hiện, quan hệ giữa Kiều Chính Dương và Trình Vọng…thật sự không tồi.

Kể từ sau khi Kiều Chính Dương du lịch trở về thì số lần Trình Vọng tìm cô lấy ván trượt càng ít đi.

Kiều Chính Dương thường xuyên hẹn Trình Vọng cùng với mấy cậu trai cùng tuổi nữa trong tiểu khu chơi bóng rổ ở sân tập bên bờ hồ của tiểu khu.

Hiện giờ đang giữa mùa hè, trong tiểu khu rất đông con trai, chạng vạng hàng ngày, Ân Chi Dao tan học về nhà ngang qua sân bóng rổ của tiểu khu đều có thể thấy bóng dáng họ đang chơi bóng.

Ánh mắt cô tự động cắt bỏ hết những người xung quanh khác, một giây đã tập trung vào chàng thiếu niên đẹp trai nhất trên sân.

Vóc dáng Trình Vọng cũng cao nhất trong số các chàng trai, da cũng trắng nhất, thường mặc bộ đồ chơi bóng màu đỏ.

Tóc đen, da trắng, y phục đỏ, tạo cho cô một loại cảm giác đầy nhiệt huyết của Shohoku*.

*Đội bóng rổ trong Slamdunk

Mỗi ngày lúc tan  học đi ngang qua sân bóng rổ tiểu khu, Ân Chi Dao đều đi chậm, mặt không hề chuyển nhìn chằm chằm thiếu niên áo đỏ trong sân, quan sát anh dẫn bóng lách người, động tác giả nhảy lên ném bóng, cuối cùng là úp rổ.

Có hơi đẹp zai.

Chỉ là có hơi mà thôi.

Cô thầm nghĩ trong bụng.

Chiều hôm đó, Ân Chi Dao lưng đeo cặp, theo thường lệ đi ngang sân bóng.

Một nhóm con trai đang ngồi nghỉ dưới bảng bóng rổ, cậu bạn bên cạnh Kiều Chính Dương vỗ vỗ vai anh: "Nè, em gái cậu."

"Em gái mày á!"

Anh chàng cố gắng ra hiệu bằng mắt với Kiều Chính Dương: "Em gái cậu đúng là đẹp thật, nhìn vòng eo này, đôi chân này, da trắng như sữa vậy á…Cảm ơn mẹ kế cậu nhá, chứ dựa vào gen của họ Kiều nhà cậu ấy à, vĩnh viễn cũng chẳng sinh được em gái ngoan như vậy đâu."

Kiều Chính Dương quay lại, trông thấy Ân Chi Dao.

Cô đứng bên ngoài lưới sắt, lưng đeo balo, da trắng môi hồng, ánh hoàng hôn sau lưng rạng rỡ nhuộm đỏ cả tầng mây.

Thực đẹp như một bức tranh.

Nhưng Kiều Chính Dương hoàn toàn không thích cô tẹo nào,  nghĩ tới chuyện đêm đó thì trái lại cảm thấy mặt mũi cô sao mà đáng ghét.

Bạn bè tiếp tục nói: "Nếu tao có em gái ngoan như vậy, không biết sẽ kiêu ngạo cỡ nào luôn."

Kiều Chính Dương mất kiên nhẫn: "Lấy đi lấy đi, ai thích cần cứ lấy."

"Vậy không khách sáo nhá."

Đám nam sinh hướng về phía Ân Chi Dao gào lên: "Em gái nhỏ, qua đây đi, chỗ anh trai có kẹo nè."

Ân Chi Dao nhìn mấy người bọn họ, cảm thấy những người chơi bóng cùng Kiều Chính Dương hình như IQ cũng không cao, vốn không định quan tâm.

Chẳng qua thấy Trình Vọng cũng ở trong số đó, cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn lề rà lề rề đi tới.

"Có việc gì?"

Nam sinh mặc đồ chơi bóng màu xanh biển ngồi cạnh Kiều Chính Dương tên Đỗ Gia Dĩnh, cậu dùng giọng điệu như đang dụ dỗ con nít, nói: "Gọi anh trai đi, anh trai mời em ăn que cay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!