Edit: Cực Phẩm
18
Những ngày kế tiếp Đường Hân cứ như nằm mơ, Lục Nhiễm là một tình nhân vô cùng ôn nhu, theo như lời hắn, tất cả huyễn tưởng về hai người của Đường Hân đều trở thành sự thật.
Hôm đó, Đường Hân bồi Lục Nhiễm luyện công bên hồ chỗ sâu trong rừng, hai người so tài vài bàn cờ, Lục Nhiễm dạy Đường Hân một ít thủ pháp đối phó Minh giáo, khí trời nóng bức, cả người hai người đều toàn mồ hôi.
Lục Nhiễm cởi thượng y, lộ ra cơ thể nửa người trên xinh đẹp, ánh mặt trời xuyên qua những vệt nhỏ trên lá cây phản chiếu giọt mồ hôi trong suốt trên lưng hắn, một giọt lại hợp cùng một giọt khác, liền ngưng kết thành một viên châu tử tròn một đường chảy xuống từ rãnh lưng, trượt đến chỗ sâu ái muội nơi yêu oa [1].
Đường Hân giống như mê muội, ánh mắt đuổi theo giọt mồ hôi, cứ nhìn chằm chằm vào thắt lưng Lục Nhiễm, cũng không biết đang suy nghĩ gì, mãi đến khi Lục Nhiễm đi vòng qua phía sau ôm hắn vào lòng mới phục hồi tinh thần lại.
[1] Yêu oa: là chỗ lõm của thắt lưng.
Yêu oa trong mỹ thuật được xưng là
"Má lúm đồng tiền của Venus [0]". [0] Venus: Thần vệ nữ, thần ái tình. | Người đàn bà rất đẹp. | Nhục dục, dục tình.
Đường Hân cảm nhận được thân thể cực nóng của Lục Nhiễm bao quanh mình, vừa cúi đầu đã thấy hai cánh tay màu mật vàng rắn chắc xinh đẹp đang vòng qua thắt lưng mình.
Lục Nhiễm dán sát vào tai hắn nhẹ giọng nói:
Ta cũng nghĩ rất nhiều và chuyện của ngươi.
Đường Hân bị nhiệt khí bên tai hà hơi đến ngứa ngáy, cười hỏi: Chuyện gì?
Tay Lục Nhiễm buông xuống, lại theo bắp đùi Đường Hân chậm rãi hướng về phía trước sờ: Ngươi đoán xem.
Đường Hân không khỏi nhớ tới tình cảnh Lục Nhiễm tự an ủi bên hồ ngày đó, mặt nhanh chóng đỏ bừng đến hai lỗ tai, Lục Nhiễm thấy bộ dáng này của hắn, xấu xa cắn cắn tai hắn: Đoán được rồi?
Đường Hân bắt lại cái tay vuốt ve lung tung bên thắt lưng mình của Lục Nhiễm, nhỏ giọng nói: Đừng… Đừng ở chỗ này.
Lục Nhiễm khẽ cười cầm ngược lại tay hắn, nắm chặt mười ngón tay: Vậy ngươi muốn ở đâu?
Đường Hân nghẹn lời, nói không ra lời.
Lục Nhiễm ôm eo hắn ngồi xuống, Đường Hân liền ngã ngồi với hắn trên khối đá lớn bằng phẳng bên hồ. Lục Nhiễm nhẹ nhành nâng cằm Đường Hân, ôn nhu không cho kháng cự hôn hắn, môi lưỡi tương giao quấy khổi tiếng nước rất nhỏ, hô hấp nặng nề làm tăng thêm nhiệt độ quanh thân, tim Đường Hân đập mạnh, càng hôn càng thấy một loại kiền khát không rõ, vì thế chủ động nghiêng đầu với tới môi Lục Nhiễm, Lục Nhiễm tự tiếu phi tiếu tránh về phía sau, cả người Đường Hân xoay qua, đầu lưỡi tế nhuyễn nhẹ nhàng liếm môi Lục Nhiễm.
Lục Nhiễm cười nhẹ một tiếng, chợt án đảo người trên mặt tảng đá, thô bạo hôn lên, đầu lưỡi tuỳ ý mút liếm trong miệng Đường Hân, cuốn đi nước bọt Đường Hân chưa kịp nuốt xuống, Đường Hân bị hôn đến thở hổn hển, tim đập đến phảng phất như lồng ngực sắp nổ tung, theo bản năng đẩy Lục Nhiễm ra bên ngoài.
Mắt mèo bích lục của Lục Nhiễm híp một cái, hôn kịch liệt hơn, răng nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi mềm mềm của Đường Hân, một tay từ cổ áo dò vào trong y phục của Đường Hân, tình sắc mà xoa nắn cơ ngực của Đường Hân, chỉ phúc (phần thịt của ngón tay) thường cố sức xượt qua phần nhô ra đang dần cứng lên, Đường Hân xấu hổ đến không dám nhìn hắn, khó nhịn giãy giụa, muốn kết thúc dằn vặt ngọt ngào này.
Lục Nhiễm thấy thế trực tiếp rút luôn yêu đái (thắt lưng) của Đường Hân, một tay kiềm chặt hai cổ tay hơi có vẻ gầy nhỏ của Đường Hân lên qua đỉnh, dứt khoát dùng yêu đái thắt thành một tử kết (nút chết), để không cho Đường Hân cựa ra, còn dùng răng cắn một đầu, hung hăng sít thật chặt.
Đường Hân chưa từng trải qua chiến trận thế này, nhất thời hoảng hồn, trong mắt hiện ra một loại bất lực đặc hữu của tiểu động vật: Ngươi đừng trói ta được không?
Thiếu chút nữa Lục Nhiễm bị hắn chọc cười:
Không được.
Đường Hân nhỏ giọng: Ta không loạn động nữa mà.
Lục Nhiễm vui sướng kéo lĩnh khẩu (cổ áo) thượng y của Đường Hân ra một mảng cực lớn, sau đó kéo xuống dưới, y vật lung tung vướng chỗ bị trói không kéo xuống được, nhưng mà cảm giác xốc xếch này trái lại làm người ta cảm giác càng dâm đãng, hợp với thần tình thanh thuần bất lực của Đường hân, Lục Nhiễm cảm thấy một chỗ nào đó trong cơ thể mình bắt đầu thiêu đốt, ánh mắt con mèo kia cứ như trêu đùa mà chuyển qua trên người Đường Hân:
Ta thích hình dạng ngươi bị trói.
Đường Hân biệt nữu giãy giụa: Khó chịu.
Lục Nhiễm khinh khinh trọng trọng hôn lên người hắn, mút ra từng khối đỏ thẫm trên làn da trắng nõn, đồng thời một tay cách quần đè lên bộ vị đang dần cứng rắn của Đường Hân mà nhu án tha lộng (xoa, ấn, chà xát, trêu đùa), Đường Hân không kìm được phát ra từng tiếng rên rỉ mềm nhẹ, vừa rên hai tiếng liền cảm thấy thẹn cắn chặt môi dưới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!