Edit: Cực Phẩm
01
Đường Hân đi tới chỗ sâu nơi rừng rậm bên hồ, nhảy lên một tảng đá cao to tìm một tư thế thoải mái ngồi, sau đó sử dụng ẩn thân phù quang lược ảnh (lướt qua).
Cách đó không xa, truyền đến tiếng lưỡi đao xé gió.
Đường Hân nghe thanh âm kia, trong lòng thầm nhẩm tên Lục Nhiễm, tai nóng lên một chút.
Hắn theo chân Lục Nhiễm đến khách điếm hắn ở, may mắn thấy được danh sách chưởng quỷ dùng để cho khách nhân đăng ký, mới biết được Minh giáo này tên là Lục Nhiễm.
Có một lần Đường Hân nhận nhiệm vụ, có thể là do người mua thấy Đường Hân trẻ tuổi, không tín nhiệm thân thủ của hắn, cho nên lại thuê thích khách từ Minh giáo, muốn song bảo hiểm.
Nhưng mà mục tiêu ngày đó là bị Đường Hân dùng một mũi tên xuyên tim, lúc Lục Nhiễm chạy đến, liếc mắt nhìn Đường Hân rồi đi luôn.
Sau ngày đó, Đường Hân liền ngủ không ngon giấc, mỗi ngày nhắm mắt lại chính là kinh hồng nhất miết [1] của Lục Nhiễm.
[1] Kinh hồng nhất miết: câu dùng để hình dung dáng vẻ mềm mại uyển chuyển của người con gái.
Tóc bạc, con ngươi xanh ngọc bích, lười biếng, y như mèo.
Đường Hân đang nhớ lại, đột nhiên một thân Lục Nhiễm mồ hôi dầm dề đi ra từ trong rừng, tóc bạc có chút ánh xanh khoác lên đầu vai hắn, mồ hôi khiến y phục thấm ướt, xuyên qua vải vóc màu trắng có thể thấy được chút màu da mơ mơ hồ hồ.
Trong rừng không người, Lục Nhiễm thoải mái cởi sạch trơn, nửa người ngâm dưới nước, một đôi mắt mèo con bích lục chước lượng lười biếng nửa hí.
Nhưng mà Đường Hân lại như nhận tội phục pháp cúi đầu, cảm thấy mình hạ lưu muốn chết, không tốt lắm.
Nhưng mà hắn nghĩ lại, bản thân mình hao hết tâm lực theo dõi Lục Nhiễm lâu như vậy, ý muốn là gì? Lục Nhiễm cũng là thích khách, vô cùng cảnh giác, Đường Hân theo đến khổ cực, nhiều ngày như thế mới biết được thói quen luyện công tắm rửa ở nơi này của Lục Nhiễm.
Không nhìn là thái giám!
Vì vậy, Đường Hân ngẩng đầu nhanh chóng liếc mắt sang hướng Lục Nhiễm một cái, thân thể hoàn mỹ giống như điêu khắc khiến cho Đường Hân đỏ mặt ngay tức khắc, trong đầu cứ như trúng tà toàn là dâm tư khỉ niệm bất kham, nghĩ đến cả người hắn đều muốn bốc cháy.
Lục Nhiễm tắm đến không sai biệt lắm, liền đi lên bờ, hai chân thon dài thẳng tắp và vật giữa hai chân đồng thời lúc ẩn lúc hiện trước mắt Đường Hân, Đường Hân mắc cỡ đến mặt đỏ tía tai, nhưng là hưng phấn khó có thể kiềm chế, cuối cùng vẫn cắn răng, dùng tay run rẩy chậm vào hạ thân mình…
02
Khi Lục Nhiễm trộm ẩn vào ngọa thất (phòng ngủ) của Đường Hân thì hắn đang ngồi đờ ra bên cửa sổ.
Mỗi ngày nhàn rỗi khi không có chuyện gì làm thì Lục Nhiễm liền ẩn thân theo tiểu đường môn này đi loanh quanh, Đường Hân đi đâu hắn đi đó có đôi khi hắn sẽ cố ý vây quanh Đường Hân vòng tới vòng lui, khiến cho Đường Hân nghĩ có cái gì không đúng lắm, nhưng lại nói không nên lời là không đúng chỗ nào.
Thấy Đường Hân hết sức chuyên chú mà cứ ngây ngô, Lục Nhiễm thè lưỡi, nghênh ngang đi vào trong phòng, giúp Đường Hân gấp chăn rồi lau bàn.
Dù sao theo quan sát nhiều ngày của Lục Nhiễm, mặc dù thân thủ của tiểu đường môn này không tệ, nhưng mà lại rất ngây ngô, căn bản là không lưu ý được những chuyện nhỏ nhặt này.
Làm xong hết, Lục Nhiễm lại nghênh ngang bước ra từ trong phòng.
Nhưng mà Đường Hân vẫn không nhúc nhích nâng mà nhìn ngoài cửa sổ.
Trong lòng Lục Nhiễm thấy kỳ quái, thẳng thắn đại đại liệt liệt (tùy tiện) ngồi đối diện Đường Hân, nhìn hắn.
Đột nhiên, mặt Đường Hân nhanh chóng hồng thành một mảnh.
Lục Nhiễm chua đến mười phần theo ánh mắt của Đường Hân nhìn sang, chỉ thấy trong ngõ có một con mèo hoang lông trắng mắt xanh biếc đang liếm lông.
Lục Nhiễm cũng rất khó hiểu: …
Nhưng mà mặt Đường Hân đỏ vô cùng, ánh mắt mơ màng, cả người suy nghĩ thần du thiên ngoại (như đi vào cõi thần tiên).
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!