Vì để cho họ có thể làm quen với Đường Đua Tử Thần, Tào Thực đã chuẩn bị sẵn kế hoạch trong đầu và nói:
"Tôi đề nghị hai người đăng ký tham gia một cuộc thi quy mô nhỏ để thử xem sao, còn phải có một người dày dặn kinh nghiệm đi cùng làm cố vấn."
"Dày dặn kinh nghiệm?" Nam Cung Cảnh đột nhiên nghĩ đến một người, khóe môi cong lên.
"Cái này không thành vấn đề."
Sau đó, Tào Thực và Đường Tiểu Nhu cũng không biết tay đua xăm trổ đầy mình làm cố vấn cho họ là ai, chỉ có Nam Cung Cảnh đắc ý vô cùng ngồi nhịp đùi.
Ông ta bị đánh gãy một tay nên không thể trực tiếp dẫn dắt họ, nhưng cho ra vô số lời khuyên bổ ích, còn đưa cho họ danh sách mối quan hệ giữa các tay đua.
Chuyện kéo bè kéo phái ở đấy rất bình thường, người mới dễ bị họ nhắm tới.
Đường Tiểu Nhu cẩn thận nghiên cứu toàn bộ thông tin của họ, ghi chép lại và nhớ cho bằng hết.
Trong vòng mười ngày, cô dốc hết sức tập trung vào việc huấn luyện, bài vở đã bị dồn lại rất nhiều cũng không kịp làm, chỉ đành thuê người khác làm hộ vài môn.
Thời gian này, Đường Tiểu Nhu và Nam Cung Cảnh dưới sự giúp đỡ của Trần Hằng đã tiến bộ không nhỏ, tất nhiên là kỹ năng đua xe ở đường đua được mệnh danh "Tử Thần" kia.
Tào Thực phát hiện Nam Cung Cảnh tuy rằng lái xe không hề bài bản gì cả, thậm chí hình như không có bằng lái, nhưng mà khả năng vượt chướng ngại vật thì rất tuyệt, bỏ xa các tay đua thông thường.
"Cậu chắc chắn mình mới vào nghề chưa lâu chứ?"
"Đam mê từ nhỏ, nhưng không có thi đấu bao giờ, tôi gạt anh làm gì?" Nam Cung Cảnh ngồi trên xe mô tô cưng của mình, chân dài chống xuống đất, cả người toát ra khí chất lạnh lùng nghiêm nghị khác với bình thường.
Mười tuổi hắn đã chạy theo sau mông mấy chú vệ sĩ để đòi được chở đi bằng xe máy phân khối lớn, khi đó còn năn nỉ họ dạy hắn cách lái.
Hắn từng phi xuống hồ hai lần, cũng tông vào vườn hoa không ít, bây giờ mà lật áo hắn ra thì vẫn còn những dấu vết khá mờ vì số lần gặp tai nạn hồi bé.
Hắn xác thực không có kinh nghiệm chạy trên đường đua chính thức, nhưng những trò khác hắn thử nhiều rồi.
Tào Thực gọi Đường Tiểu Nhu qua rồi bất lực nói:
"Thằng nhóc này còn thích hợp ở Đường Đua Tử Thần hơn em, em xem mà đi theo học hỏi đi."
"Khụ khụ…" Nam Cung Cảnh lén lút nghe được thì ngại ngùng vì bị tâng bốc quá mức.
"Anh đừng nói vậy, chị Tiểu Nhu mà ghét em thì ai chịu trách nhiệm?"
"Cậu rất tự tin phải không?" Đường Tiểu Nhu nhếch mày nhìn hắn.
"Một chút."
Mấy ngày này họ tham gia hai cuộc đấu nhỏ để làm quen, không hề dùng hết sức, nhưng mà từ những số liệu Tào Thực thu thập được, khả năng họ chiến thắng khá cao.
Sàn đấu thực thì nhiều chiêu trò hơn, có điều nhờ vào Trần Hằng, không quá khó để họ nhìn thấu những kẻ kia chơi bẩn kiểu gì.
Nam Cung Cảnh vỗ vỗ vai Trần Hằng, nói:
"Chú tốt bụng thật đấy, còn chịu khó ở nơi này cùng tôi phát triển tinh thần tương thân tương ái."
Nếu không phải Trần Hằng kịp thời nhớ ra gia đình của tên nhóc này đáng sợ ra sao, có lẽ ông đã nhào qua liều mạng rồi, hắn xem ông như một người sai vặt vậy, khốn kiếp! Ông lại không dám phản kháng, bởi vì ở bên ngoài dường như có rất nhiều vệ sĩ đang quan sát Nam Cung Cảnh, một khi thằng nhóc này bị thương, ông sẽ biến thành kẻ đầu tiên ăn đạn.
Ngồi nghỉ một lát, Đường Tiểu Nhu đột nhiên nhận được tin nhắn từ số máy lạ, tự nhận là Châu Kha.
Lâu rồi chưa thấy hắn liên lạc tới, hôm nay có chuyện gì đây?
"Nghe nói em định tham gia cuộc đua ngầm ở thành phố S?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!