Chương 6: Mèo mướp

Editor: mèomỡ

Người đàn ông đội xanh cách đó không xa đã chú ý tới bên này, đứng dậy đi về phía Tống Tân hỏi: "Phát hiện ra gì sao?"

Tống Tân ném con chuột vào trong hang, đáp: "Không có gì, một cái lỗ nhỏ mà thôi."

Trong hang đen kịt, con chuột chết màu xám sau khi bị ném vào thì lập tức hòa làm một với bóng tối, không nhìn ra chút dấu vết gì.

Người đàn ông kia cũng không tin lời Tống Tân nói. Anh ta bước đến nhìn Tống Tân đầy nghi ngờ, nhưng nhìn vào cái hang nhỏ kia thì thật sự không thấy gì.

Tống Tân đứng dậy, đút đôi tay đã đỏ lên vào túi, yên lặng đi về hướng tiếp theo.

Cô vừa xoay người, thì lại thấy thấp thoáng Uông Minh từ đường mòn đi tới.

Uông Minh nhìn thấy bên này có người cũng có chút kinh ngạc, ngay sau đó lại tăng tốc đi tới, cười nóivới Tống Tân: "Tôi đến nhà Lý Đại Trụ – người đầu tiên nghe thấy tiếng khóc một chuyến, đáng tiếc không phát hiện được gì."

Tống Tân không nói gì, mặc dù cô cũng coi như có đôi chút phát hiện, nhưng ở đây có thành viên đội xanh, không phải nơi thích hợp để trao đổi tin tức.

Sau khi Uông Minh tới, hai người hợp sức cùng tìm kiếm, tốc độ nhanh hơn không ít.

Uông Minh vừa dùng tay đào tuyết vừa nhỏ giọng hỏi Tống Tân: "Tấm thẻ cô lấy được từ người chết là đạo cụ gì đấy? Có thể dùng để tấn công hoặc phòng ngự không?"

Tống Tân nghiêng đầu nhìn anh ta một cái, nhướng đuôi lông mày, không lên tiếng.

Uông Minh ho khan, nói: "Tôi tùy tiện hỏi thôi, cô không muốn nói cũng không sao. Cô cảm thấy chúng ta có thể thuận lợi hoàn thành trò chơi quỷ quái này không?"

Tống Tân nhàn nhạt nói: "Trận đầu tiên, mức độ khó sẽ không quá cao đâu."

Manh mối đều đặt ở ngoài sáng, chỉ cần người chơi căn cứ tin tức thôn dân cung cấp thì nhất định có thể tìm được, độ khó thật sự không cao.

Điểm khó khăn nhất là chỉ có một trong hai đội xanh – đỏ có thể sống.

Trong lúc hai người nói chuyện, người đàn ông đội xanh kia đi tìm một cành cây chọc vào cái hang Tống Tân vừa rồi phát hiện thử xem có gì không.

Tống Tân ngừng tay, đi đến phía sau anh ta nhìn một lát, lại không thấy anh ta tìm thấy bất cứ thứ gì.

Tống Tân yên tâm đồng thời cũng hoài nghi. Con chuột chết này có lẽ cũng giống như manh mối lúc trước, chỉ cần thành viên của một đội phát hiện ra thì đội còn lại sẽ không xem được nữa.

Cho nên, cho dù lúc ấy cô có cầm con chuột trong tay thì người đàn ông kia cũng sẽ không nhìn thấy được.

Ba người hai đội tiếp tục tìm kiếm.

Mãi cho đến khi tất cả các ngôi mộ xung quanh gần như đều đã lộ ra khỏi lớp tuyết đọng, bọn họ vẫn không phát hiện thêm bất cứ manh mối nào nữa.

Người chơi đội xanh không thu hoạch được gì mà chỉ lãng phí thời gian cho nên lúc rời vẻ mặt anh ta cực kỳ khó chịu.

Tống Tân và Uông Minh cùng nhau đi, trên đường nhân tiện hỏi thăm manh mối từ các hộ gia đình khác.

Trong lòng đa số thôn dân đều giống như mẹ Hỉ tử, cho rằng chuyện lạ lần này có quan hệ với chuyện mọi người dìm chết hoặc vứt bỏ bé gái mấy năm trước.

Những bé gái kia là bị ném vào sông chết đuối, các thôn dân còn nói cho hai người những hộ nào từng làm chuyện này.

Lúc này vừa qua giữa trưa, hai người mặc dù có chút đói, nhưng đều không có định về nhà họ Mã ăn cơm, mà lần theo manh mối tiếp tục điều tra, tìm tới một hộ gia đình từng dìm chết con gái.

Gia đình này họ Sử, bị Tống Tân và Uông Minh tra hỏi, nam chủ nhân nhà họ Sử thừa nhận ba năm trước đây từng vứt một bé gái vào sông Đại Hà ở cửa thôn cho chết đuối, cũng tỏ vẻ hết sức hối hận vì việc này.

Trong khi người đàn ông tỏ vẻ áy náy nói mình có lỗi với đứa con gái đó đến nhường nào thì vợ anh ta đang vui vẻ đùa với đứa con trai trắng trẻo mập mạp trên tay.

Trong lòng Tống Tân chỉ thấy đáng ghét, lập tức bỏ đi, Uông Minh cũng nhanh chóng đuổi theo, nhỏ giọng nói: "Mấy kẻ trọng nam khinh nữ này thật chẳng ra gì."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!