Editor: mèomỡ
Tống Tân khẽ đá cửa vào phía trong một chút, khi nó mở ra đến 90 độ thì dường như bị cái gì đó chặn lại, chỉ có thể mở đến đó mà thôi.
Ánh sáng trên hành lang chiếu vào giúp cô có thể nhìn thấy lờ mờ tình hình bên trong. Nhưng xa hơn thì vẫn đen sì như mực, phần bị cửa che cũng không thể nào nhìn thấy được.
Cũng may ánh sáng đã đủ để Tống Tân tìm được công tắc đèn cạnh cửa. Cô lập tức bật đèn, trong phòng lập tức sáng bừng lên.
Ngay sau đó, Trọng Phong nghiêng người vượt qua cô, đi vào trước.
Tống Tân liền theo sát phía sau anh, khi bước qua cánh cửa chỉ mở 90 độ, cô lập tức nhìn thấy hết toàn cảnh căn phòng.
Chặn cửa là một giá sách rất lớn, nó chiếm hết khoảng trống từ sau cửa đến góc tường bên trái, bên trên đặt chỉnh tề đủ loại sách.
Tống Tân tiện tay rút vài cuốn, thông qua khe hở nhìn đằng sau giá sách, nhưng không thấy gì khác thường.
Mà đối diện cửa phòng là một giá sách nhỏ hơn đặt sát tường, trước giá sách không xa là một bộ bàn đọc sách, trên bàn đặt vài món đồ đơn giản.
Cái này giống lần trước Tống Tân đứng từ ngoài cửa trông vào, ngoài ra cũng chỉ có bồn hoa đặt ở góc tường.
Cả thư phòng vô cùng đơn giản, gần như nhìn một lượt là có thể thấy hết rõ ràng.
Tống Tân đứng ở chính giữa thư phòng, nhíu mày.
Cô tin trong thư phòng 100% có vấn đề, trước đây không lâu, khi nam chủ nhà lên tầng ba thì chuyện đầu tiên ông ta làm không phải vào phòng Số 2 giết người, mà là đến thư phòng.
Sau đó, ông ta mới lại quay lại phòng Số 2, chuẩn bị giết người.
Mà xe đẩy nhỏ đặt trước phòng Số 2 hẳn là được ông ta đem từ trong thư phòng ra.
Chắc chắn sau khi nam chủ nhà giết người sẽ lại dùng chiếc xe đẩy ấy đẩy người về thư phòng giống như Số 1 tối hôm qua. Như vậy… Thi thể được giấu ở đâu?
Cứ coi như Số 1 đã bị ăn sạch rồi thì cũng nên sót lại chút xương mới đúng chứ?
Nhưng gian thư phòng này nhìn có vẻ cực kỳ sạch sẽ, lại thiết kế đơn giản như này, vốn không có chỗ để giấu đồ. Nhưng không biết tại sao, cô cảm thấy gian phòng này có chút cảm giác khó chịu.
Cô tạm thời không rõ cảm giác khó chịu này đến từ đâu, nhưng tóm lại là vẫn cảm thấy có chỗ không đúng.
Tống Tân cau mày, đi về hướng giá sách phía sau bàn đọc, rút ra mấy quyển, nhìn vào, lại chỉ có thể nhìn thấy lớp gỗ đằng sau…. Thật ra không cần rút sách ra cũng có thể từ nhìn thấy tấm gỗ đằng sau thông qua những khe hở.
Mà giá sách lại đặt sát vách tường, ở giữa chỉ có một khoảng hở rộng tầm một ngón tay, không thể giấu bất cứ thứ gì.
Chẳng lẽ nơi này thật sự không có gì sao? Cô lắc đầu, không thể nào, tuyệt đối không thể nào, nhất định là có chỗ nào đó không đúng.
Tống Tân chậm rãi nhìn một vòng quanh phòng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, sợ để lỡ bất cứ một dấu vết nào.
Hơn một phút sau, cô chớp mắt, đột nhiên nhận ra cảm giác không đúng trong lòng mình là gì….
Gian thư phòng này nhỏ hơn một chút.
Không phải thư phòng nhỏ, mà nên nói là… Khoảng cách từ cửa ra vào đến tường hoàn toàn không giống với căn phòng mà cô ở!
Tường từ bên ngoài nhìn cực kỳ vuông vức, vị trí cửa mỗi phòng cũng giống nhau, cho dù diện tích mỗi gian phòng không giống nhau thì cũng chỉ là độ rộng không giống, chiều dài trước sau sao sẽ không giống được?
Tống Tân vội vàng quay đầu gọi Trọng Phong: "Tới giúp em một chút, chúng ta đẩy cái giá sách này ra xem."
Trọng Phong lập tức đi tới, cùng Tống Tân nâng giá sách, đẩy nó về phía bên trái.
Dưới giá sách có vòng lăn, khi hai người hợp sức đẩy liền không cần phí quá nhiều sức lực là có thể đẩy được nó ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!