Editor: mèomỡ
Bọn họ yên tĩnh ăn xong bữa này, trong lúc đó cũng không gặp phải bất cứ người chơi nào khác.
Chỗ này tạm thời coi như an toàn, Tống Tân ngẩng đầu nhìn sắc trời, suy nghĩ một lát liền gọi Trọng Phong đi về hướng ngược lại với điểm vật tư.
Mặc dù vật tư đều đã bị lấy đi gần hết, nhưng không phải tất cả người chơi đều biết điều đó, có lẽ sẽ có những người nhân lúc tối trời tìm cơ hội đến tìm vật tư.
Cách nơi này xa một chút dù sao vẫn an toàn hơn rất nhiều.
Bọn họ đi chừng nửa giờ, dừng lại trước một đống đổ nát cao như núi nhỏ, lúc này trời đã gần như hoàn toàn tối đen.
Tống Tân bảo Trọng Phong đi tìm giúp hai cánh cửa không quá hỏng hóc, ghép lại thành mái che đơn giản, tạo thành chỗ nghỉ cho hai người họ tối nay.
Vốn cô còn lo một người qua đêm có khả năng bị đánh lén, hiện giờ có thêm Trọng Phong, bọn họ có thể thay phiên nghỉ ngơi, sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Trọng Phong mặc dù là người máy trí năng, nhưng cũng cần ngủ để bổ sung năng lượng tiêu hao. Nhưng Tống Tân bị thương, đã gần như kiệt sức. Vậy nên cô ngủ trước, bảo anh đến nửa đêm gọi cô dậy thay ca.
Nhưng lúc cô tỉnh lại, trời đã hửng sáng rồi.
Tống Tân mơ mơ màng màng một chút, ngay sau liền bật dậy, nhìn xung quanh, chỉ thấy Trọng Phong đưa lưng về phía cô, khoanh tay trước ngực, bên hông treo thanh Miêu Đao dài xinh đẹp kia, lẳng lặng đứng cách đó không xa.
Cô dụi nhẹ đôi mắt hơi khô, gọi: "Trọng Phong."
Anh quay đầu, cũng nở một nụ cười cực kỳ tiêu chuẩn với cô.
Tống Tân hỏi: "Đã nói nửa đêm thay ca, sao anh không gọi tôi?"
Anh chớp chớp mắt, nói: "Không sao, tôi thích cô ngủ."
"… Câu này không thể dùng thích."
"Tôi muốn cô ngủ."
"… Phải thêm từ để."
Anh cười: "Tôi muốn để cô ngủ."
Tống Tân có chút bất lực, đứng lên nói: "Dù sao giờ cũng không có việc gì làm, anh ăn tạm chút gì rồi đi ngủ một lát đi."
Bọn họ bây giờ đã có rất nhiều vật tư rồi, trò chơi lần này cũng không có cách hoàn thành nào khác. Từ giờ trở đi chỉ cần chờ số người chơi dần dần ít đi là được.
Nếu có người tìm tới, dùng cả phòng vũ khí của bọn họ và sự lợi hại của Trọng Phong gần như không cần lo quá nhiều.
Cho nên mặc dù bây giờ là ban ngày cũng vẫn có thể để anh ngủ bù một giấc.
Trời còn chưa sáng hẳn, Tống Tân tìm một chỗ tương đối sạch sẽ ngồi xuống, thử cử động cánh tay, cảm giác sau lưng vẫn hơi đau nhưng đã khá hơn một chút so với hôm qua rồi.
Cô ả tóc uốn xoăn kia đúng là siêu lực sĩ, cho dù là đàn ông bình thường chắc hẳn cũng không thể bê một cục xi măng to lại ném xa như vậy được.
Nhưng bề ngoài cô ta nhìn cũng không có vẻ gì là cường tráng, sức mạnh như voi đó hẳn là do dị năng hoặc đạo cụ
Bụng thương đã hoàn toàn không thấy đau nữa, nhưng vẫn phải thay thuốc.
Tống Tân cởi băng vải, kinh ngạc phát hiện vết thương đã bắt đầu vảy kết rồi.
Cô chợt nghĩ, đồ tốt như này nếu như có thể mang ra ngoài thì hay biết mấy.
Một người ngồi không có chút chán, Tống Tân lôi đồ trong ba lô ra kiểm tra lại một lượt. Đồ ăn còn đủ cho bọn họ ăn ba ngày, nhưng nhiệm vụ có lẽ sẽ không mất nhiều thời gian đến thế
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!