Editor: mèomỡ
Điểm vật tư không cao lớn như Tống Tân nghĩ mà chỉ là một bãi đất trống bằng phẳng to bằng sân bóng rổ giữ đống đổ nát. Có mấy chiếc ba lô to nhỏ dài ngắn đủ kiểu vứt lộn xộn trên bãi đất trống.
Vốn Tống Tân còn tưởng rằng sẽ có súng, không ngờ chỉ có vũ khí lạnh, hơn nữa toàn là đao các loại.
Nhưng nhìn đống lộn xộn kia thì hẳn là đã có người lấy đi một phần rồi.
Tống Tân nghĩ thầm, chờ một lát xem tình hình thế nào, xung quanh đây trăm phần trăm là có người cũng đang nấp, không thể quá lỗ mãng.
Không ngờ, mới qua chưa tới năm phút, cô đã thấy một bóng người từ sau đống đổ nát đối diện điểm vật tư phi như bay về ra.
Có người!
Tống Tân chăm chú quan sát, thấy người kia thuận lợi chạy tới điểm vật tư, vừa căng thẳng nhìn xung quanh vừa đưa tay định cầm lấy chiếc ba lô lớn nhất.
Ngay khi anh ta xoay người nhấc ba lô lên thì từ xa "Viu" một tiếng, ngay sau đó, một mũi tên đã cắm thẳng vào bắp đùi anh ta!
Anh ta hét thảm thiết, bởi vì đột nhiên bị bắn trúng đùi, anh ta liền theo quán tính ngã xuống đất.
Một giây sau, một mũi tên lại phóng tới, cũng bắn trúng bụng anh ta!
Người đàn ông này từ lúc đi đến chỗ ba lô thì đã bắt đầu biến thành một bia ngắm đứng yên, hiện giờ còn ngã xuống, thì càng dễ dàng khiến người ta ngắm trúng.
Lúc này anh ta còn chưa chết, hơn nữa vẫn tỉnh táo. Anh ta hiển nhiên cũng nhận ra được tình hình, liền bò dậy, dùng cả tay chân bò về phía đống đổ nát.
Tống Tân nhìn hướng mũi tên bắn ra, chỉ thấy trên đỉnh đống đổ nát bên trái có một người đàn ông cầm cung lập tức nằm sấp xuống.
Sau khi anh ta nằm sấp xuống liền gần như hòa làm một thể với đống đổ nát, hơn nữa đó là ở trên đỉnh, không ngẩng đầu lên nhìn kỹ thì không thể nào phát hiện ra được.
Tống Tân trầm ngâm, người kia có vẻ như đã quyết định sẽ cố thủ ở đó. Anh ta chiếm được chỗ cao, lại có vũ khí uy lực mạnh cự ly tấn công xa, chính xác dường như cũng không tồi. Nếu cô muốn đi lấy vật tư, một là chờ người này đi, hai là phải giết được anh ta.
Nhưng muốn giết anh ta sợ là không dễ, trước khi người khác bò lên được đống đổ nát, tiếp cận anh ta, thì rất có thể đã bị anh ta từ trên bắn chết rồi!
Người đàn ông bị thương kia bò chưa được mười mét liền ngã xuống, không nhúc nhích, sau lưng chỉ để lại một vết máu thật dài.
Tống Tân ngồi đằng sau nửa tấm xi măng, thông qua những thanh thép lộ ra khỏi xi măng, nhìn về phía trước, bắt đầu nghĩ cách.
Một phút sau, cô thấy vai mình bị chọc chọc.
Tống Tân quay đầu lại, thấy Trọng Phong đang dùng đôi mắt màu đỏ nhìn cô, rồi lại không nói gì.
Cô chợt nhớ ra lúc bọn họ núp, cô đã ra hiệu cho anh im lặng.
"…" Nghe lời quá thể rồi.
Tống Tân nhỏ giọng nói: "Anh có thể nói, nhỏ giọng chút là được."
Anh dùng giọng mũi ừ một tiếng, nói: "Tôi đi lấy."
Tống Tân cười cười: "Không được, phía trên kia có người, nơi khác cũng có thể có người nấp, giờ qua đó rất nguy hiểm."
Trọng Phong hiểu, nhìn về phía bụng cô hỏi: "Vết thương làm sao bây giờ?"
Tống Tân cũng không biết nên làm sao bây giờ, vết thương hiện giờ vẫn rất đau, lưng bị cả tảng bê tông đập trúng cũng đau vô cùng, chỉ cần nhúc nhích một chút cũng đủ khiến cô đau đến cắn răng.
Cô lắc đầu, nói: "Để tôi nghĩ, sẽ có cách thôi, anh không cần lo lắng."
Trọng Phong thật ra cũng không lo lắng, bởi vì trước mắt anh còn đang thiếu hụt tình cảm giống con người. Anh để ý vết thương của Tống Tân chỉ đơn giản vì anh là đạo cụ của cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!