Chương 17: Đối mặt với cái chết

Editor: mèomỡ

Người đàn ông còn lại ngây ra như phỗng, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm Tống Tân.

Tống Tân vừa rút cây rìu từ cổ tên đầu trọc ra liền cảm thấy thân thể lại cứng mất một giây.

Nhân lúc đó, đôi mắt hắn cũng đã khôi phục lại như bình thường, đồng thời cũng xoay người bỏ chạy.

Người xem: "…"

Tống Tân sợ thời gian duy trì của đạo cụ mặt nạ này không đủ, cũng sợ trong lúc đuổi theo sẽ gặp phải những kẻ địch khác, vậy nên chỉ giả vờ đuổi theo mấy bước. Nhìn thấy người đàn ông đó biến mất sau đống đổ nát phía xa liền quay về.

Nhìn thi thể đầm đìa máu trên mặt đất, tim cô đột nhiên đập thình thịch.

Cô giết người…. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần "Muốn sống sót thì nhất định sẽ phải giết người khác" nhưng khi thật sự xảy ra thì trong lòng cô vẫn cảm thấy khủng hoảng.

Tim đập cực nhanh, Tống Tân cảm thấy cổ họng như nghẹn một vật cứng, khiến cô cực kỳ khó chịu.

Thậm chí cô có thể cảm thấy ngón tay đang run rẩy, nhưng bây giờ không phải lúc để hoảng sợ, lý trí mách bảo cô, cô phải kìm chế nỗi sợ hãi trong lòng, nếu không thì chẳng mấy nỗi cô cũng sẽ biến thành một thi thể!

Lần này cô thắng, ngoại trừ bởi vì sử dụng đạo cụ thì còn có một nguyên nhân vô cùng quan trọng…. Đó là do hai người đàn ông này quá khinh địch, nhất là tên đầu trọc đã chết kia.

Hắn không thèm sử dụng đạo cụ và dị năng, thế nên mới khiến cho Tống Tân có cơ hội lợi dụng.

Nếu như hai người kia đều coi cô như một đối thủ ngang tài ngang sức thì chưa biết trận rồi ai thắng ai thua đâu.

Lần này xem như cô may mắn, nhưng lần sau sợ là không được may như vậy nữa đâu.

Không có thời gian đắm chìm trong khủng hoảng giết người, Tống Tân cắn môi đi đến bên cạnh thi thể, lục khắp người hắn nhưng lại chẳng tìm được gì.

Lúc cô đứng lên, mặt nạ Jocker cũng đã hết thời gian sử dụng. Khăn trùm đầu lập tức biến mất, cây rìu nhuốm đầy máu kia cũng biến mất theo.

Tống Tân không dám ở lâu, nhìn mũi tên khổng lồ phía trước, nhặt thanh thép trên mặt đất lên, tiếp tục đi về phía đó.

Những đống gạch vụn gây trở ngại cho tốc độ di chuyển của cô, cho dù là nơi lành lặn nhất thì cũng đầy đất đá vụn, thỉnh thoảng còn cả mảnh kính vỡ sắc nhọn.

Tống Tân cẩn thận đi về phía trước, cũng thỉnh thoảng nhìn xem xung quanh có người chơi khác hay không.

Nhưng cho dù cô cẩn thận thế nào đi nữa thì nếu thật sự có người nấp trong những tòa nhà cao tầng đổ nát kia, cô cũng sẽ không tài nào phát hiện ra được.

Hành động một mình thật sự quá nguy hiểm, nhất là một cô gái nhìn có vẻ yếu ớt.

Nếu như có thể tìm được người chơi tạo thành tổ đội như hai người vừa rồi, tình huống sẽ tốt hơn nhiều.

Nhưng mà ngay cả Tống Tân cũng tự biết bằng sức và thể lực của mình không thắng nổi đàn ông, muốn gặp được người chơi đồng ý tổ đội cùng cô rất không dễ. Hơn nữa, trong chế độ đấu đơn này, ai có thể đảm bảo đồng đội sẽ không đột nhiên bán đứng mình?

Trừ phi, là tổ đội cùng một người chơi nữ khác. Tống Tân nghĩ thầm, nếu có thể gặp được, cũng nên thử một lần xem.

Cô vừa nghĩ vừa chầm chậm đi đến một đống đá vụn thấp trước mặt, cẩn thận tránh né những vật sắc phía trên, dùng tốc độ rùa bò đi về phía trước.

Trong lúc ấy, cô nghe thấy hai lần bên trái có tiếng đánh nhau, nhưng cô không đi xem, để đề phòng tự mình bại lộ

Khi nghe thấy tiếng động cô sẽ dừng lại tìm chỗ nấp, chờ sau khi tiếng động biến mất một lúc mới đi tiếp.

Trong khoảng thời gian ngắn, cô không chỉ gặp được người khác đánh nhau, còn tự mình trải qua một lần, cộng thêm tiếng đánh nhau sau đó… Đã thể hiện rõ tính chất nguy hiểm của trò chơi lần này.

Thậm chí cô còn có suy nghĩ, nơi đặt vật tư có khi nào đánh nhau thành đàn luôn rồi không?

Tuy nói cô ngày càng tới gần vật tư, nhưng đến nơi rồi, chưa chắc cô đã làm được gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!