Chương 17: Đào Hoa Kiếp

Phiên ngoại: Đào hoa kiếp [1]

Phong Nguyệt Hiểu từ trước tới nay chẳng dám nhận là bản thân luôn được ông trời phù hộ, ngược lại bao nhiêu chuyện xui rủi cứ không ngừng mà bám lấy Nàng.

Ông trời ơi, bao nhiêu người xung quanh sao ông cứ nhằm vào tôi thế này!!!

Rõ ràng mọi chuyện cũng bình thường thôi, mấy tên công tử quần là áo lụa háo sắc suốt ngày trêu ghẹo con gái nhà lành thì ngày nào mà chẳng có, bản thân Nàng cũng chỉ là ham vui, thấy đông người nên chạy tới đứng xem náo nhiệt, chẳng biết tên nào ác nhân thất đức đưa tay đẩy mạnh một cái, xém chút nữa là tội nghiệp cái mông yêu dấu của Nàng rồi. Mà đã lỡ bị đẩy ra rồi thì coi như thuận tay chơi một lần anh hùng cứu mỹ nhân đi, hay nên nói mỹ nhân cứu mỹ nhân ta, Nguyệt Hiểu tự suy ngẫm tự rùng mình.

Cứ tưởng như vậy là đã xong chuyện, ai ngờ...... thôi thì đưa phật đưa tới tây thiên, vậy là kiêm luôn chức hộ hoa sứ giả đưa mỹ nhân về nhà..... Chỉ chút chuyện nhỏ nhặt vậy thôi đó, Nàng chẳng bao giờ nghĩ rằng đó lại là bắt đầu cho số kiếp đào hoa của Nàng!!!!

"Phong công tử, mời công tử dùng trà!!" Một cô nương xinh đẹp thanh tú động lòng người, lúc này đang e thẹn nhìn chằm chằm Nguyệt Hiểu. Nếu như trước mặt nàng ta là một trang nam tử thì dù cho đó là kẻ chính nhân quan tử cũng không kiềm lòng mà chìm vào ôn nhu hương, rất tiếc trước mặt nàng ta lại là Nguyệt Hiểu.

Nguyệt Hiểu bị ánh nhìn của nàng ta làm cho mồ hôi lạnh chảy ròng ướt đẫm cả lưng áo, vẻ mặt xấu hổ cười nói:

"Lạc Nhạn cô nương, không cần khách khí, tôi thật không dám nhận. Hơn nữa.... tôi có việc bận, xin phép được cáo từ."

Vừa nói Nguyệt Hiểu vừa đứng dậy muốn rời đi, nhưng Lạc Nhạn lại dùng thân mình chắn ngang lối đi của Nguyệt Hiểu.

"Phải chăng Phong công tử là chê tiểu nữ xuất thân thấp hèn, cảm thấy coi thường Lạc Nhạn nên mới muốn rời đi thật nhanh??"

Nguyệt Hiểu đằn hắn vài tiếng:

"Làm gì có chuyện như thế, Lạc Nhạn cô nương dù xuất thân phong trần nhưng mọi người đều biết cô nương chỉ bán nghệ chứ không bán thân, tại hạ ngưỡng mộ nhân phẩm của cô nương còn không kịp nữa là, thế nào lại dám coi thường."

"Thường nói anh hùng không hỏi xuất thân, cô nương nương tựa nơi bể đục nhưng lại giống hoa sen, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn."

Lời của Nguyệt Hiểu nghe có vẻ giống như bao kẻ phong lưu đa tình vẫn luôn treo nơi cửa miệng để làm vui lòng những mỹ nhân chốn phong trần, nhưng lời của Nguyệt Hiểu là thật. Trong thành Tô Châu này ai mà không biết Lạc Nhạn là hoa khôi đầu bài của Phong Nguyệt Các, nhưng nàng chỉ bán nghệ chứ không bán thân, chính điểm này làm cho Nguyệt Hiểu bội phục nàng ta.

Một người ôn hòa như Nguyệt Hiểu, luôn tôn trọng mọi người thì chẳng bao giờ Nàng nhìn nhận một ai đó dựa vào xuất thân của họ cả. Con người ai mà có thể lựa chọn xuất thân của mình cơ chứ, người ta có thể lựa chọn sống ra sao, có thể lựa chọn chết thế nào nhưng đặc biệt chẳng ai có thể lựa chọn nơi mình sinh ra. Vậy nên đừng bao giờ nhìn nhận con người qua vẻ bề ngoài qua ánh mắt trần tục tầm thường, muốn nhìn một con người chân chính, hãy nhìn cách họ đối nhân xử thế, hãy nhìn cách họ sống với mọi người xung quanh.

"Công tử thật sự không chê Lạc Nhạn, vậy Phong công tử không ngại lưu lại thêm chút thời gian dùng bữa cơm trưa, coi như Lạc Nhạn tạ ơn công tử cứu giúp." Đôi mắt biết cười của Lạc Nhạn vẫn nhìn chằm chằm Nguyệt Hiểu, lời thỉnh cầu coi như nhẹ nhàng của nàng ta lại khiến người đối diện không thể chối từ.

"Vậy thì........ tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.... Làm phiền Lạc Nhạn cô nương." Bị ánh mắt như lang như hổ của Lạc Nhạn nhìn chằm chằm, Nguyệt Hiểu bất giác lui về sau vài bước.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Nhạn cũng nhoẻn lên một nụ cười thật tươi, bởi vì nàng phát hiện, thư sinh nhìn văn nhược trói gà không chặt trước mặt nàng không giống những nam nhân trước đây nàng từng gặp, hắn hoàn toàn không giống bọn họ. Hắn không bị nhan sắc của nàng làm mê hoặc, cũng không săn đón chiều chuộng nàng, trái lại vẻ mặt hắn xem nàng như đang nhìn một điều phiền phức, gấp đến độ muốn bỏ nàng qua một bên, không chút liên lụy gì tới nhau..... mọi điều này bất giác làm cho nàng càng thêm tò mò về hắn, càng coi trọng hắn một ít......

Giữa trưa, Lượng Vũ vẫn đang xử lý công việc mua bán của cửa hàng, nhưng đôi mắt phượng không ngừng liếc ra cửa, làm như mong ngóng một ai đó.

"Tiểu thư, sao giờ này mà Nguyệt thiếu gia vẫn chưa tới?" Đông Nhi vừa giúp Lượng Vũ chỉnh lý gọn gàng lại mọi thứ, vừa thuận miệng hỏi, nhưng chính câu nói vô tình này của nàng lại làm cho Lượng Vũ cảm thấy khó hiểu.

"Ừ... ta cũng không biết nữa." Lượng Vũ buông mọi công việc trong tay xuống, ánh mắt một mực nhìn chằm chằm ngoài cửa tìm kiếm, trong thâm tâm không khỏi buồn bực, vì sao Nguyệt Hiểu chưa tới tìm nàng nữa???

"Chắc không phải trên đường tới đây Nguyệt thiếu gia gặp phải chuyện gì không may rồi chứ???" Đông Nhi lần thứ hai hỏi, làm Lượng Vũ càng thêm lo lắng đứng ngồi không yên.

Đáy lòng bỗng dưng dâng lên một cảm giác lo sợ, giống như Nguyệt Hiểu sẽ gặp một chuyện gì mà nàng không biết.......... tâm trạng cứ bồn chồn không thôi!!!

"Đông Nhi, thay ta phân phó xuống dưới, hôm nay ta không gặp khách nữa. Nếu có việc gì quan trọng, cần xử lý gấp thì kêu người làm đi tìm Phong Tinh Hiểu."

Vội vã giao phó mọi việc cho Đông Nhi xong, Lượng Vũ nhanh chóng rời đi tìm Nguyệt Hiểu.

Xin hỏi..... Lạc Nhạn cô nương, tại hạ có thể xin phép đi được chưa??" Nguyệt Hiểu ngồi đối diện Lạc Nhạn, trong lòng không khỏi bồn chồn nôn nóng, Nàng nhìn không được mà bật thột thành câu.

Ăn thì cũng ăn xong rồi, ngước nhìn bên ngoài, mặt trời đã lên cao trên đỉnh đầu, xem xem đã hơn giữa trưa rồi, nếu Nàng vẫn không trở về, nhất định Lượng Vũ sẽ rất lo lắng.

"Thời gian vẫn còn sớm, Phong công tử không ngại hạ một bàn kỳ với Lạc Nhạn chứ?" Lần thứ hai, Lạc Nhạn lên tiếng giữ chân Nguyệt Hiểu, bởi vì dù chỉ tiếp xúc trong chốc lát, chính nhân phẩm và tính cách ôn hòa của Nguyệt Hiểu đã làm nàng ta động lòng.

Rõ ràng chỉ là một thư sinh tầm thường, vậy mà ánh mắt của hắn lại thật trong suốt, không chút vẫn đục, rất lương thiện cũng rất hào hiệp, rõ ràng là thực phiền phức nhưng lại không muốn chối từ, sợ làm người khác thương tâm. Không giỏi chối từ nhưng cũng chẳng giỏi giấu diếm, từ ánh mắt của hắn Lạc Nhạn có thể thấy được sự nôn nóng bất an.

Đây chính là mị lực của Nguyệt Hiểu. Chính cách làm người này của Nàng khiến cho những ai từng tiếp túc với Nàng, dù chỉ là một thời gian ngắn cũng bị Nàng thu hút, cái cảm giác không cần giả bộ, không cần nghi kỵ, không cần đeo bất cứ mặt nạ nào, chỉ cần là bản thân, không chút lo sợ sẽ bị chê trách hay né tránh...... cảm giác thật bình yên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!