Phiên ngoại : Tôi yêu nàng.
Thời gian thấm thoát như thôi đưa, chớp mắt một cái Lượng Vũ đã tới nhà họ Phong được hơn một tháng......
"Các vị phụ lão huynh đệ tỷ muội, nhanh nhanh tay quyết định, nhanh tay thì còn, chậm tay thì mất, cơ hội kiếm tiền dễ dàng như vậy đừng để vuột mất nha."
Tiếng nói của Phong phu nhân sang sảng vang vọng khắp đại sảnh, bà đang mở một bàn đánh cuộc, tay thì thu tiền, miệng thì không ngừng kêu to gọi mọi người nhanh tay đặt cược.
"Phu nhân, hiện tại tỷ lệ chung tiền là bao nhiêu vậy ạ? " Đại ngốc ló đầu ra khỏi đám người, nhanh miệng hỏi.
"Một ăn mười!! Thì sao nào, Đại Ngốc, ngươi có đặt không?" Phong phu nhân hỏi.
Đại Ngốc do dự một hồi, tự hỏi rồi lại tự hỏi, sau đó rụt rè lấy một ít bạc vụn trong người, ánh mắt sáng lên nhìn về phía bàn cá cược.
"Xong rồi, con quyết định đặt cược!!!"
Nói xong hắn nhanh chóng đặt bạc vụn vào một bên chiếu bạc, trong thâm tâm không ngừng cầu nguyện bản thân có thể thắng để giành được món tiền thưởng một ăn mười như phu nhân đã nói!!! Kiếm tiền mà không cần bỏ công sức thì hỏi thử ai không ham cơ chứ.
Đột nhiên, giọng la thảm thiết của Phong Nguyệt Hiểu từ cách đó không xa truyền tới:
"Trầm Lượng Vũ, đồ đàn bà độc ác, tôi..... tôi không thèm để ý đến nàng nữa."
Nghe được câu nói đó của Nguyệt Hiểu, Phong phu nhân bỗng nhiên thần bí nở một nụ cười, nói với mọi người:
"Đã đặt cược xong thì lấy tay ra, kết quả sắp sửa được công bố rồi."
Cùng lúc đó, tất cả mọi người có mặt trong đại sảnh, ngừng thở, không gian im lặng dường như có thể nghe được tiếng tim đập vội trong lòng ngực của mọi người. Chút nữa thôi, coi thử xem là ai sẽ cười ngạo nghễ chiến tháng, ai sẽ khóc than thua cuộc thương tâm.
Một lúc sau, chỉ thấy Đông Nhi hơi thở hổn hển, mệt mỏi chạy tới, nàng thở không ra hơi, ngay cả thời gian để ổn định nhịp thở cũng không có, liền bị mọi người vây quanh không ngừng hỏi han:
"Đông Nhi, tình huống hôm nay như thế nào?"
".... Vừa... vừa rồi quận chúa bắt Nguyệt thiếu gia uống thuốc, ngoài trừ chuyện đó, không có gì xảy ra cả."
Đông Nhi không chỉ là thiếp thân nha hoàn của Lượng Vũ, hiện tại nàng ta còn kiêm luôn nằm vùng cho Phong phu nhân, cung cấp tình báo để........ kiếm thêm ít tiền tiêu vặt.
"Cái gì?!! Không bị bắt quỳ gối hoặc bị điểm huyệt linh tinh gì à? Tại sao có thể như vậy chứ?" Mọi người mặt mày ủ dột, không ngừng than trời trách đất, bởi vì tất cả bọn họ đều là người thua cuộc.
"Mọi người, ngại quá, hôm nay đánh cược, nhà cái ăn hết!! Ngày mai mong được mọi người tiếp tục ủng hộ, chúng ta sẽ có một ván cược mới!!" Phong phu nhân vui vẻ đem bạc vụn mà mọi người đặt ở nào là quỳ gối, nào là điểm huyệt nào là đội chậu nước..... tất cả bạc vụn đều bị bà gom hết vào người.
Ha ha, thực sự là rất là vui ! Từ ngày quận chúa của Nguyệt Hiểu tới đây thì số tiền riêng trong quỹ đen của bà không ngừng tăng lên!
Đúng là trong nhà họ Phong thì chẳng có ai bình thường cả, ai đời làm mẹ mà lấy chuyện sinh hoạt của con cái làm trò cá cược bao giờ chứ, chỉ biết nói tiếc thay cho Nguyệt Hiểu mà thôi.
Nguyệt Hiểu, bị bệnh uống thuốc là chuyện bình thường, chàng không cần phải cáu kỉnh như vậy." Lượng Vũ cố gắng kiềm chế bản thân, dịu dàng khuyên nhủ cái con người đang chui tót trong chăn kia.
Giọng nói của Nguyệt Hiểu từ trong chăn vọng ra:
"Quận chúa, ........ nàng gạt tôi." Còn nói gì thuốc không đắng??? lừa con nít..... vậy mà Nàng lại có thể dại dột mà tin cơ chứ.
Lượng Vũ thấy khuyên nhủ cũng vô dụng bèn trực tiếp ngồi bên mép giường, xốc tấm chăn đang che kín người mà nàng yêu thương lên, Nguyệt Hiểu nhăn mặt tiếp tục chui rúc trốn tránh.
"Thuốc đắng dã tật, ai kêu mấy ngày trước chàng không nghe lời thiếp, dám để bản thân bị cảm lạnh chứ?"
Nguyệt Hiểu trợn to mắt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lượng Vũ, bất giác Nàng có cảm giác chẳng lành nhưng không biết là gì.
"Quận chúa, tôi có một số việc muốn nói với nàng."
"Chuyện gì?" Bởi vì Nguyệt Hiểu chỉ nói lý nhí trong miệng nên Lượng Vũ phải cúi thấp người áp sát vào người Nàng mới có thể nghe rõ ràng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!