Chương 10: Tới Chương 48

Nếu nàng kiên quyết không chấp nhận thì đứa em đáng thương của nàng sẽ không vì những lời độc ác của Quận chúa Thần Hi mà độc phát toàn thân:

"Trầm Lượng Vũ ngươi ở đâu chứ ngươi có biết ngươi nhẫn tâm lắm không?" đi khắp nơi, lục tung khắp vương phủ lên nàng mới tìm được Lượng Vũ đang ở trong phật đường.

Vừa tới nơi chưa để Lượng Vũ nhận ra thì Dạ Hiểu đã lớn tiếng nói ra những uất ức trong lòng, ngữ âm đầy phẫn nộ, nàng thật sự lo lắng cho đứa em ngốc ngếch của nàng đang nằm trên giường mà chờ Diêm vương gọi đi lúc nào không biết :

"Trầm Lượng Vũ! Ngươi vì sao có thể nói ra những lời cay độc tổn thương Tiểu tam?" Phong Dạ Hiểu ức chế không được cơn giận dâng lên từ đáy lòng, chất vấn Lượng Vũ.

Lượng Vũ thấy người tới là Phong Dạ Hiểu, liền lặng lẽ đem tờ giấy cất vào tay áo, chuyện của nàng và Nguyệt Hiểu nàng không muốn có người nào khác biết, lưới tình dây dưa khó thoát nhưng tốt hơn chỉ người trong cuộc biết đến là đủ , nhiều người chỉ sinh nhiều chuyện thị phi, phiền phức :

"Ta tổn thương hắn? Phong Dạ Hiểu!! Ngươi nên nói cho rõ ràng, là hắn lừa gạt ta trước, mọi chuyện hết thảy đều là giả dối. Phong Nguyệt Hiểu là một nữ tử, tại sao hắn còn cố tình làm cho ta yêu hắn, chuyện này không phải là đùa giỡn với tình cảm của ta sao? Mặt khác nếu chuyện này lang truyền ra ngoài, mọi người biết quận chúa Thần Hi chiêu một nữ phò mã, ngươi nói thử xem thanh danh của Vương Phủ còn ra gì, danh tiếng của Hoàng tộc còn ra gì, đó là ta chửa nói tới tội khi quân."

Là do Phong Nguyệt Hiểu giấu giếm sự thật nên nàng mới ngu ngốc yêu hắn!! Yêu một nữ tử, đó là một vết nhơ đối với một vị quận chúa như nàng.....

"Cho dù Tiểu Tam giấu giếm ngươi là do muội ấy sai? Nhưng dù sao muội ấy cũng cứu mạng ngươi, ngươi chẳng những không biết mang ơn còn nhẫn tâm lấy oán báo ân, làm hại muội ấy, đây là phong cách của hoàng gia sao? Ngươi có biết ngươi làm cho Tiểu Tam đau khổ tới mức nào không?"

Ngữ khí của Dạ Hiểu phẫn nộ âm thanh lớn tiếng lên án Lượng Vũ, làm cho Lượng Vũ nhất thời nghi hoặc.

"Ta hại hắn? Phong Dạ Hiểu, ngươi không nên nói lung tung, hắn làm ta tan nát cõi lòng lại làm ta cảm thấy nhục nhã khi yêu một nữ tử. Ngươi nói là ai hại ai cơ chứ?!"

Phong Dạ Hiểu không ngừng cười nhạt, mặt cười như khóc đầy tuyệt vọng.

"Quận chúa, ngươi có biết không chứ? Tiểu Tam nhà chúng ta yêu thảm ngươi, tình cảm của Tiểu Tam dành cho ngươi, cho dù vì ngươi mất mạng cũng cam lòng không hối tiếc, thế nhưng ngươi chẳng những không hiểu còn nhẫn tâm nói lời cay nghiệt, làm cho Tiểu Tam đau lòng, ngươi có còn lương tâm không chứ?"

Nghe được Dạ Hiểu cứ mãi chỉ trích mình, Lượng Vũ cố nén lửa giận đang sôi sùng sục trong lòng nàng:

"Phong Dạ Hiểu, lời này ngươi nói có nghĩa là gì? Thế nào cảm giác là ta thiếu Phong Nguyệt Hiểu?"

"Ngươi vĩnh viễn sẽ không biết Tiểu Tam vì ngươi nỗ lực cái gì đại giới, vì ngươi hi sinh cái gì! Dù có kiếp sau ngươi cũng không hiểu hết chuyện ngươi gây ra cho Tiểu Tam!"

Thanh âm của Dạ Hiểu càng lúc càng đau đớn phẫn nộ , đứa em ngốc này của nàng sao lại yêu vị quận chúa không có lương tâm này chứ, vì Lượng Vũ làm nhiều chuyện như vậy mà cũng không chịu nói rõ chuyện gì cho nàng hiểu chỉ âm thầm một mình chịu đựng, đúng là ngốc mà!

Sắc mặt của Lượng Vũ lập tức tái nhợt, nhưng cố tình trấn định:

"Phong Dạ Hiểu! Hôm nay nếu ngươi không nói cho rõ ràng mọi chuyện, ta tuyệt không cho phép ngươi rời khỏi đây." Thâm tâm nàng hiện ra một dự cảm bất hảo...

Phong Dạ Hiểu nhìn chằm chằm Lượng Vũ, sau cùng mới quyết định nói ra :

"Ngươi có nghe qua Diêm vương tác không?"

"Đệ nhất độc dược Diêm vương tác, thiên hạ nghe tiếng, bản quận chúa đương nhiên là biết."

Phong Dạ Hiểu khẽ thở dài, sau đó nói tiếp:

"Khi còn bé bởi vì ta ham chơi, hại Tiểu Tam lầm trúng Diêm vương tác, lúc đó mặc dù có thần y trị liệu, nhưng chỉ có thể kéo dài mạng sống của muội ấy chừng mấy tháng. Ta vì Tiểu tam, đột nhập vào Dược Vương cốc trộm đi Bích Lạc Hoàng tuyền đan để cho Tiểu Tam kéo dài sinh mệnh, nhưng theo ngày qua ngày, độc tính trong cơ thể Tiểu Tam số lần tái phát ngày càng nhiều, tình huống cũng càng ngày càng nghiêm trọng, sau cùng chỉ còn một viên đan dược..."

"Ta vốn có dĩ nghe được tin tức về Kim Ngọc Hồi Xuân của Bách Thảo Đường, lúc trước ta muốn cho Nguyệt Hiểu trước tiên ăn vào viên đan dược cuối cùng, đợi một khoảng thời gian người của Bách Thảo Đường đến đây sẽ chữa trị cho muội ấy nhưng hôm nay kế hoạch toàn bộ bị hủy!"

Độc tính trong cơ thể của Tiểu Tam mạnh mẽ phát tác, mà muội ấy lại không còn Bích Lạc Hoàng tuyền đan trấn áp Diêm vương tác...

Chính tai nghe tất cả, Lượng Vũ không cách nào tha thứ cho bản thân mình... Nàng rất tàn nhẫn với Nguyệt Hiểu ? !

Nhớ tới khoảng thời gian trị liêu hai mặt của bản thân, Lượng Vũ mới giật mình phát giác tình huống của Nguyệt Hiểu lúc ở lại bên cạnh nàng?

Mà nàng lại vì tự tôn và sỉ diện, quyết tâm tổn thương Nguyệt Hiểu, là nàng sai rồi sao, nàng lại nợ Nguyệt Hiểu thêm nhiều hơn.

Vừa nghĩ đến những kia lời nói cay độc của bản thân ngày hôm qua, Lượng Vũ lập tức bước nhanh rời đi, mà Dạ Hiểu chỉ là lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của nàng...

*... Tiểu Tam, những việc có thể làm cho muội tỷ đã làm hết rồi, tin rằng tình cảm của muội và quận chúa sau này sẽ hạnh phúc vui vẻ, muội đừng làm tỷ thất vọng... Tỷ quyết không cho phép muội dễ dàng chết như vậy, bởi vì muội là muội muội mà tỷ yêu thương nhất... *

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!