Ta thật sự không biết bản thân mình lại có cái tính si
tình, cũng không thể ngờ đến bản thân chung thủy từ đầu tới cuối với mối tình
đầu những 10 năm! Không đúng, không thể gọi đó là mối tình đầu, nói chính xác
là ta thầm mến con nhà người ta những 10 năm!!10 năm a, không phải
10 tiếng hay 10 ngày, là suốt 10 năm, là 3650 ngày, quả là một con số
khổng lồ nha! Hơn nữa sau từng ấy ngày, người mà ta thầm mến lâu như vậy
cũng đâu có biết đến tình cảm của ta, hắn còn đang vui vẻ mà theo đuổi
người hắn thích, cùng nhau ra nước ngoài, cùng nhau kết hôn!
Còn với một kẻ ngốc nghếch, kết quả học tập không ra gì
như ta, liệu có ai nhớ? Cuối cùng cũng chỉ có mình ta là đau khổ, dằn vặt với
thứ tình cảm này, đúng là không khác gì một kẻ tâm thần!
Đây thật sự là làm mất mặt dòng họ, làm sao mà
phải đau xót vì một mối tình cũ, đối với một nữ nhân hoạt bát, vui tươi như ta,
đây chính là một điều không tin nổi! Có thể xin liên hợp quốc cho vào
danh sách " Chuyện lạ thế giới" nha!
Một câu chuyện tình dọa người, dọa mình như vậy, đối
với ta, càng chôn chặt thứ tình cảm này càng sâu càng tốt, tốt nhất là để
nó tan biến theo thời gian, vĩnh viễn không xuất hiện, biến thành
không khí sau đó để gió thổi đi, bay xa mãi mãi!
Nhưng ông trời đúng là không chiều lòng con người, tại
sao khi ta sống yên ổn được với một nam nhân khác, đột nhiên lại quăng cho ta
một quả bom nguyên tử , khiến tâm trạng ta rối bời như vậy? Ném nó xuống
đất? Tặng cho người khác? Chính mình nuốt trái bom này? Nhưng tất cả cũng
chỉ là hại người hại mình!
Mộ Dung Cạnh đã trởi về? Ở nước Mỹ tốt như
vậy, tại sao còn trở về đây?
Bốn năm trước hắn mang theo vợ mới cưới, cả hai hạnh
phúc, tươi cười đến ngây ngốc. Hắn cùng gia đình di cư tới Mỹ, dù qua bao nhiêu
sự việc xảy ra, ta vẫn không thể quên được hắn, dáng vẻ của hắn, nét tiêu sái
của hắn, quả thực đúng như tiểu thuyết thường miêu tả,"Vẫy vẫy ống tay
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!