Cho tới tận bây giờ, việc mẹ mình phản đối chuyện giữa
hai người, chưa bao giờ Tiêu Quân để ý cả. Lúc trước tôi còn tưởng là anh tự
cao tự đại, nghĩ mình có thể làm thay đổi được mẹ. Giờ mới biết, thì ra anh
biết mình đã nắm trong tay *tấn vàng* quý báu đủ để lật ngược tình thế. Bảo sao
mà kiêu ngạo như vậy. Xem ra người đàn ông này tính toán gài mọi người vào bẫy
hết rồi.
Đẩy cửa phòng bệnh, bước vào. Nhìn anh vẫn nằm đó mê
man không chịu tỉnh. Tôi lặng lẽ thở dài. Thôi, quên đi. Thế nào cũng được, chỉ
cần anh khỏe mạnh là tốt rồi. Anh muốn thế nào cũng tùy, chỉ cần mãi mãi đứng
bên tôi là được.
Nửa đêm Tiêu Quân mới tỉnh lại, tôi nắm chặt tay anh,
chợt cảm thấy lòng bàn tay hơi rung liền choàng tỉnh. Vừa ngước mặt lên đã gặp
đôi mắt quen thuộc ấy.
"Cuối cùng cũng chịu tỉnh, còn ngủ nữa em sẽ quên anh
luôn đấy ." Một giọt nước mắt chợt rơi , lặng lẽ chạm xuống tay anh.
Tất cả sự kiên cường, kiên định thường ngày vẫn có
trong đôi mắt ấy…. nhưng có vẻ mệt mỏi rã rời. Nói thật, trông anh rất giống
một đứa trẻ bốc đồng, đôi mắt cố tỏ ra như vậy để che đi sự yếu đuối của bản
thân.
Tiêu Quân mấp máy miệng, ngăn tôi khóc, "Lần sau... Sẽ không như vậy nữa, đừng khóc."
Lau nước mắt, tôi nhéo tay anh, hung hăng nói: "Anh
còn muốn lần sau nữa à? ? Không cần chờ lần sau, em sẽ đập anh trước cho khỏi
mất công thương nhớ, lo lắng."
Anh cười , nhẹ nhàng nói: "Được." Sau đó lại thiếp đi.
Đến tận giữa trưa ngày hôm sau, mọi người ai nấy đều
tới thăm, mừng anh đã tỉnh lại. Nhưng vì bệnh nhân cần được nghỉ ngơi trong yên
tĩnh nên đến tận giờ người thân mới được vào thăm.
Nhưng điều làm tôi kinh ngạc là họ hàng nhà Tiêu Quân
hình như hơi nhiều đấy, hết đám này đến đám khác , người kêu chị dâu ( họ),
người kêu cô, có người thì kêu mợ, nghe câu được câu mất, mấy người này …. đúng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!