Bị trúng đạn, viên đạn lệch ra ngoài quỹ đạo tim,
không nguy hiểm nhiều nhưng hiện tại mất máu quá nhiều, vẫn đang cấp cứu...
Bàn tay nắm tay lái quả thật hơi run. TỪ lúc nhận được
cuộc điện thoại đó, tôi không còn khả năng điều chỉnh nhịp thở của mình
nữa, thế nhưng vẫn phải cố mà gắng gượng lúc này, nếu giờ tôi gục ngã thì cả
nhà già trẻ lớn bé biết làm sao .
Lại đúng giờ cao điểm đường đông như kiến làm tôi càng
sốt ruột, nhìn đèn giao thông hết xanh lại đỏ. Cuối cùng bà ngoại phải trấn an
một chút tôi mới hơi bình tĩnh lại.
"Tử Kỳ đừng lo, phải tin vào thằng bé. Nó là người đã
nói là giữ lời, nó hứa sẽ cưới cháu thì chắc chắn không thể có chuyện gì xảy ra
được ."
Những lời bà ngoại nói làm vành mặt tôi như nóng lên,
nhưng những giọt nước mặt đang chực rơi lại bốc hơi rất nhanh, tôi kiên định:
"Bà ngoại, cháu tin anh ấy.
Lúc này trong lòng tôi lại từ mắng chính mình, biết rõ
anh ấy bận rộn, mệt mỏi như vậy còn bày trò giận dỗi. Anh ấy là cha con mình
chẳng phải càng tốt hay sao, vì sao phải làm mình làm mẩy khiến anh phiền lòng.
Tôi đã gần 30 rồi mà sao vẫn cư xử như một cô gái mới lớn như vậy. « mày
đúng là không có chút tiền đồ nào hết ! » Càng nghĩ càng buồn, càng
buồn càng áy náy. Lúc này tôi chỉ mong được ở cạnh, được sám hối với anh.
Đến khi tới được bệnh viện đã là nửa tiếng sau. Người
đầu tiên chạy ra đón tôi là Điền Tiến, mắt cậu ta đỏ hoe, thấp giọng nói
« Chị Ngôn."
Tôi hít một hơi dài, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không
làm nổi. Mạnh tay đẩy Điền Tiến, nâng chân đá cậu ta. Dựa vào võ công của cậu
ấy, thừa sức đỡ được hoặc tránh đi. Nhưng Điền TIến cứ đứng đó, mặc cho tôi
đánh đạp thế nào cũng không dám kháng cự, không dám nhìn tôi.
Túm cổ áo cậu ta, tôi nói mà như khóc, "Các người đông
như vậy mà toàn thùng cơm di động hết hay sao ? Vì sao lại để anh ấy bị
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!