Kì nghỉ hè đã qua rồi, vậy mà thời tiết thì vẫn nóng
muốn chết. Mặt trời treo lơ lửng trên cao, càng làm nhiệt độ thêm tăng cao
Không thể nào tìm được một cơn gió nhỏ nào. Hôm nay Ngôn Tiếu chính thức vào
học mẫu giáo, con bé thì vui rồi, nhưng chỉ khổ cho tôi và bà ngoại, tuy trong
trường có máy lạnh nhưng đông người như vậy, chen vào cũng muốn bở hơi tai.
Cuối cùng , tôi, bà và bé con ra ngồi dưới gốc cây, thở phì phò .
"Trường này được quá." Bà nhìn xung quanh một
lần nữa, hài lòng gật đầu.
"Có thể không được sao. Trường này do Tiêu Quân chọn
đấy ạ, chỉ con nhà giàu mới được vào thôi." Thật ra tôi rất khinh thường mấy
cái nơi gán mác « giàu » thế này, ban đầu khi Tiêu Quân nói
chọn trường này, tôi đã nhất quyết phản đối. Là mẹ của con bé, tôi chỉ mong nó
được sống như người bình thường, được kết bạn với những đứa trẻ cùng
trang lứa, tôi không muốn con bé đeo lên đầu cái hào quang vàng chói lóa nhưng
quá nặng nề như vậy. Nhưng tôi với anh lại bất đồng quan điểm, anh nói yêu con
bé, muốn tạo điều kiện tốt nhất cho nó.
Làm thế nào cũng không lay chuyển được ý anh, tôi đành
nghe theo . Nhưng đúng là hôm nay tới xem, nơi này thật không chê vào đâu được.
"Tiêu Quân là một người đàn ông tốt." Bà ngoại nhận xét.
"Bà à, bà nói câu này đến N lần rồi đó. Tai cháu nghe
nhiều đến mức màng nhĩ sắp lòi ra rồi. Có ai không biết anh ấy là người đàn ông
tốt chứ, chẳng phải cháu đang theo đuổi anh sao?" Tôi cười, nháy mắt với bà.
"Cháu đó, làm gì thì làm. Đúng là, có người đàn ông
tốt như thế bên cạnh còn không biết giữ."
Tôi cười ngượng ngùng, "Dạ dạ, đều là lỗi của cháu."
Một lúc sau, bóng dáng người đàn ông xuất hiện, anh
cao lớn, tay cầm mấy chai nước lại gần. Ánh nắng buổi trưa tuy gay gắt nhưng
xen qua các kẽ lá , chiếu trên người anh lại tạo nên một bức tranh tuyệt mĩ,
hài hòa mà lấp lánh.( Nhím : Khéo anh này là thần tiên xã hội đen quá)
Thật ra mấy hôm nay gặp Tiêu Quân vẫn rất khó,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!