Vốn tôi cho rằng trao đổi điều kiện với Hàn Diệp, lấy
được một chút thông tin từ đó có thể trả lời cho các thắc mắc hiện giờ của tôi,
ai mà ngờ mọi chuyện lại càng thêm rối rắm.
Buồn phiền, tôi uống nốt cốc bia, sau đó trao đổi với
Hàn Diệp số điện thoại của Chu Tuyền, tôi cũng chẳng quan tâm vì sao mà cậu ta
có. Tôi đứng dậy rời đi, nhưng bị Hàn Diệp kéo tay lại, tò mò hỏi, "Ngôn tỷ ,
chị lấy số của Chu tiểu thư làm gì?"
Tôi nhìn chằm chằm vào cái móng lợn đang nắm lấy tay
tôi, nghĩ mãi vẫn không hình dung ra tôi và cậu ta tiến triển tới giai đoạn này
từ bao giờ đây?
Cầm lấy vạt áo của cậu, tôi dở cười dở khác nói, "Hàn
Diệp, nếu Tiêu Quân mà thấy cái bàn tay của cậu thân mật với tôi thế này…, đoán
sẽ anh ấy sẽ làm gì, nướng cái bàn tay này hay đem đi luộc?"
Hàn Diệp giống như có chất xúc tác, ngay tức khắc rụt
tay lại. Lại còn có tật giật mình, nhìn ra cửa. Yên tâm vì Tiêu Quân không có ở
đó, cậu ta mới ngông nghênh nói: " Ngôn tỷ, lão đại là người làm việc gì cũng
rõ đầu đuôi, chị đừng hù dọa em."
Tôi cười đáp lại: "Này, mới vừa rồi cậu còn nói rất
tin vào năng lực của tôi mà. Chí ít tôi cũng phải có chút lực hấp dẫn nào với
Tiêu Quân thì mới "được" cậu tin tưởng chứ? Phải không ta? Hay là giờ chúng ta
giải trí chút đi, cùng cá xem nếu giờ tôi gọi cho Tiêu Quân, nói cậu sàm sỡ
tôi, thử xem anh ấy có chạy tới đây không? ^ݐ ^"
Hàn Diệp trợn tròn mắt, kêu lên, "Chị à, dù trong lòng
chị có chuyện gì không vui cũng đâu cần thiết trút giận lên thằng em đáng
thương này!"
"Biết vậy thì tốt." Tôi sửa lại áo chon ngay ngắn,
đứng dậy rời đi.
Hàn quản lí vẫn lon ton theo sau tôi, chưa hết thắc
mắc, "Chị muốn có số điện thoại của cô ta làm gì? Muốn lấy số nhá máy trêu
sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!