"Đúng là Ngôn Tử Kỳ rồi, khéo thật." Tử Linh hưng
phấn, định tới gần tôi. Người đứng bên cạnh – Mộ Dung Cạnh chỉ mím chặt môi,
hai mắt chăm chú nhìn tôi, giống như quan sát thái độ, nếu tôi tỏ ra không hứng
thú, cậu ta sẽ rời đi ngay lập tức
Trên mặt tôi lộ ra nụ cười, hoàn toàn không tỏ ra khó
chịu, liếc qua bảo bối đứng cạnh, nói, "Đúng là trùng hợp quá. Tử Linh, cậu về
nước từ bao giờ thế ?"
"Cũng được một thời gian rồi. Đang định cùng Dung Cạnh
mua quà rồi tới nhà cậu, ai ngờ gặp ở đây."Tử Linh cười khẽ. Mấy năm không gặp,
vẻ đẹp trước kia không những chẳng mất đi mà còn thêm một chút trưởng thành,
rất thu hút, khiến người ta đã nhìn liền không thể nhìn đi nơi khác, người con
gái thế này bảo sao trước kia Mộ Dung Cạnh bất chấp tất cả theo đuổi cô ấy. Cô
ấy nhìn lướt qua bảo bối, cười càng rạng rỡ "Đây là bé Ngôn Tiếu mà Dung Cạnh
hay nhắc sao, đúng là rất đáng yêu".
Đột nhiên tôi liếc mắt nhìn Mộ Dung Cạnh, thật sự tò
mò không hiểu cậu ta nhắc về bảo bối với Tử Linh kiểu gì, chắc không phải là
nói bảo bối là con cậu ta chứ? Có điều nhìn phản ứng của Tử Linh, chắc là
không biết đâu, có ai nhìn con riêng của chồng mình mà còn cười vui vẻ được như
vậy không?
Mộ Dung Cạnh do dự một lúc, sau đó mới dám lại gần,
chào hỏi bà ngoại. Bà ngoại nắm tay cậu ta, cười thân thiết .
"Mọi người đi dạo chắc ai cũng mệt rồi, hay là xuống
quán cà phê tầng dưới uống chút gì đi?" Mộ Dung Cạnh đề nghị, ánh mắt không
ngừng quan sát Ngôn Tiếu.
Tôi khoát tay, từ chối khách sáo, "Để lần sau vậy nhé,
chúng tôi còn phải về, Tử Phàm đang đợi."Có Ngôn Tiếu ở đây, làm sao tôi bình
thản ngồi uống cà phê cũng cậu ta.
Sắc mặt Mộ Dung Cạnh trở nên ảm đạm, còn Tử Linh lấy
mấy túi thời trang trẻ em, nhét cả vào tay ta, "Hôm nay gặp nhau thế này, chúng
tớ chưa kịp chuẩn bị gì. Đây coi như là quà tớ tặng Ngôn Tiếu nhân ngày gặp
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!