Sau bữa cơm chiều, Ngôn Tử Phàm liền chiếm lấy cái TV
phòng khách để chơi game, Bảo bối ủy khuất lại gần cậu, thỏ thẻ xin cậu nhường
TV, vào phòng chơi máy tính. Bà ngoại từ trong bếp đi ra thấy thế hài lòng lắm,
cười gật đầu, "Đừng có xem thường Tử Phàm , tưởng nó là thằng bé bướng bỉnh vậy
thôi chứ cũng thương bảo bối lắm đấy ."
Tôi lấy một miếng táo, lại quay về nằm ườn trên sô
pha, "Con thì lại thấy bảo bối trị được nó, bà ạ."
"Mama, kênh hoạt hình..."Bảo bối cầm lấy điều
khiển từ xa, đưa cho tôi. Chắc muốn nhờ tôi bật giúp. Kênh hoạt hình đúng là
kênh mà con bé thích nhất, tối nào cũng phải xem. Có điều bà ngoại cũng xem
cùng, nhìn cái cảnh một già một trẻ ngồi xem hoạt hình cũng buồn cười ra trò.
(Nhím : ở đây ghi là trí tuệ cây nhưng em chẳng biết
đó là gì nên cứ để là hoạt hình đi)
Thay vì giúp con bé chuyển kênh, tôi lấy một miếng táo
đưa cho nó, nhìn bộ dạng bé con bĩu môi gặm miếng táo trông đáng yêu kinh
khủng.
"Từ Kỳ này, dạo này Tiêu Quân bận rộn lắm sao? Người
đã đến đây ở rồi, thế mà hai ba ngày không thấy mặt con cũng không có
phản ứng gì sao?." Bà ngoại vừa ngồi xuống, liền ném cho tôi một cục rắc rối to
đùng.
Bất giác tôi cười một cách ngu ngốc, thử sờ vào da
mình, làn da vẫn mịn màng, không có dấu hiệu của nước ( mắt?) , "Tham vọng anh
ấy lớn như thế, làm sao để ý đến gia đình mãi được bà." Ngay cả tôi dù có muốn
cũng chẳng tìm được anh ấy, trước đây còn có Điền Tiến để liên lạc, giờ đến cả
cậu ta cũng bị điều đi rồi, tôi biết tìm ai? Chẳng lẽ đi tìm Chu Tuyền?
Bà ngoại lườm tôi, "Con bé này giống y cha mi, toàn
một lũ không tim không phổi gì hết, thử nghĩ xem mấy năm nay Tiêu Quân đối xử
với con thế nào, một người đàn ông tốt như vậy giờ không dễ kiếm đâu. Thế mà
không lo tìm cách kéo lại, rốt cuộc đầu cháu suy nghĩ cái gì?"
"Bà ngoại, không phải bà đã hứa sẽ không bàn gì về việc
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!