"Cô ấy và tôi có quan hệ thế nào bà không biết hay sao
mà còn hỏi." Tiêu Quân chỉ nói một câu cũng đủ làm mẹ mình đỏ mặt xấu hổ… mà
cũng có thể là vì quá tức giận, nói không nên lời. Chẳng những thế, anh còn nói
thêm: "Hai người tới đây làm gì?"
Tôi mặc đồ ngủ đứng bên cạnh cũng cảm thấy hơi xấu hổ,
nhưng chợt nhận ra là dù tôi có làm gì thì lão bà trước mắt cũng cảm thấy không
vừa mắt, vậy thì thà rằng lỉnh vào phòng thu dọn cho tốt rồi tìm cơ hội
mà trốn thoát còn hơn. Vừa từ phòng đi ra , tôi không khỏi cảm thán : Giỏi thật
đó. Suốt từ lúc tôi vào phòng đến giờ, ba người họ vẫn giữ nguyên tư thế, ngồi
trên sô pha trừng mắt với nhau.
Lặng lẽ rót một chút trà ( lần đầu tiên tôi tự nguyện
làm việc này trong yên lặng), tranh thủ liếc nhìn Chu Tuyền – người cho đến giờ
vẫn im như phỗng. Bộ dáng ôn nhu hiền lành lúc này với cái vẻ kiêu sa, cá tính
hôm đó ở quán bar thì đúng là hai con người khác nhau, quả nhiên là… kiều nữ
luôn là những kẻ giỏi đóng kịch.
Giúp Tiêu Quân mặc đồ xong xuôi, im lặng ngồi xuống
bên cạnh anh, chịu đựng ánh mắt như muốn giết người của lão bà, càng nhìn tôi
càng tức, càng tức tôi càng muốn đùa dai, đùa dai thì phải ngồi càng gần anh,
trong lòng không khỏi cười thầm: tôi càng tiếp cận con bà đó, thì sao, hê hê,
có giỏi thì cắn tôi xem!
"Tiêu Quân, em làm phiền anh rồi." Mắt đen mỹ nhân lấp
lánh sương mù, mỹ nhân đẹp đã khiến người ta thích, mỹ nhân buồn càng động lòng
người hơn. Dù thế thì tôi vẫn cảm thấy nổi hết cả da gà.
Vừa rồi lúc vào phòng thay đồ tôi đã bỏ lỡ một phần
quan trọng trong cuộc nói chuyện, nhưng dù vậy tôi vẫn cảm thấy rất thích thú,
muốn xem anh có đủ bản lĩnh để đối phó với nước mắt mỹ nhân không.
Anh mấp máy môi, tỏ ra không vui, "Thiếu gì chỗ cho
thuê nhà, tùy tiện chọn một nơi là được. Tôi không đồng ý ở đây ."
Anh nói vậy làm lão bà khó chịu "Tiểu Tuyền chỉ là một
cô gái nhỏ, mới tới đây làm sao đã quen được với cuộc sống nơi này, mẹ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!