Âm nhạc bên tai quá sức ồn ào khiến trong một khắc tôi
cứ tưởng mình nghe nhầm, bấu chặt vào hộp trang sức trên tay, tôi trừng
mắt nhìn Triệu Thiên, nụ cười trên mặt dần tan biến :"Thật sao?"
Triệu Thiên cũng không giỡn nữa, vẻ mặt vô cùng nghiêm
túc, nói : "Thời điểm bọn tôi rời đi bọn họ mới tới. Tuy rằng không giáp mặt
nhưng gương mặt Tiêu lão đại làm sao tôi nhìn nhầm được, chỉ là gương mặt cô
gái đi cùng thì tôi chẳng thể nhận ra."
Vỗ vỗ vai cậu ta, tôi nói: "Ngồi vào bàn đi, chị gọi
rượu ngon cho cậu. Hôm nay sinh nhật cậu, chị sẽ mời toàn bộ."
"Ây đừng có ..." Triệu Thiên kéo tay áo tôi níu
lại. Quả nhiên vẫn là tiểu hài tử, làm chuyện có lỗi liền cảm thấy lo âu , bứt
rứt, cái bộ dạng ngu ngốc này thì ai nỡ trách phạt đây.
Ta khoát tay, nói : "Không có sao đâu."
Sau đó tới quầy bar, bảo người mang rượu ngon tới bàn
Triệu Thiên. Bản thân tôi cảm thấy thật phiền chán, bèn trở vào văn phòng tránh
mặt những kẻ phiền phức ngoài kia.
Ném hộp trang sức lên bàn, tôi không vội vàng
tức giận như thường lệ. Tin tức Triệu Thiên nói chắc chắn không phải nói
dối, nhưng bản thân người cung cấp chắc chắn cũng không tốt đẹp gì. Nhìn vẻ mặt
vui sướng thấy người gặp họa của cậu ta, theo như những gì tôi hiểu biết vì cậu
ta, chắc là muốn tôi và Tiêu Quân cãi nhau hay chí ít cũng xung đột mâu thuẫn
nho nhỏ. Nói chung là không được nóng vội, cứ coi như Triệu Thiên tính trẻ con
đi, tội một nỗi xem ra cậu ta có hảo ý nên mới nhắc nhở tôi, thôi thì cũng
chẳng nỡ trách.
Tuy nhiên, tin tức không phải dối trá, cũng không phải
hơi nước thế nên cũng phải điều tra mới được.
Nếu đã phát hiện mình có tình cảm với Tiêu Quân từ
trước, vì sao khi nghe tin này tôi chỉ biết cười trừ. Bởi vì người đó là Tiêu
Quân – một nam nhân quá hoàn hảo, việc anh ấy có người này người khác theo đuổi
thì có gì lạ…, Ngược lại, nếu anh ấy chỉ có mình tôi, đó mới là lạ đấy. Nhưng từ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!