Bà ngoại đang dỗ Ngôn Tiếu ăn cơm, thấy tôi tiến vào
liền quan sát phía sau còn ai không, rồi lại quan sát biểu hiện của tôi với
Tiêu Quân, nhỏ giọng hỏi :"Tiểu Cạnh đâu?"
Tôi ai oán nhìn bà ngoại, nhận lấy chén cơm bà đưa
cho, lau mấy hột cơm dính trên khóe miệng bảo bối,"Cậu ấy đi rồi. Bà ngoại,
đừng kêu Tiểu Cạnh này Tiểu Cạnh nọ, người khác nghe được lại cho cháu và cậu
ta thân thiết lắm, còn nữa, về sau gặp Mộ Dung Cạnh, tránh được thì bà nên tránh,
cậu ta đã biết Ngôn Tiếu là con mình."
Bà ngoại sửng sốt một chút, thở dài:"Vậy là hôm nay
thằng bé tới nhận con."
Tôi bĩu môi, không tán đồng, nói:"Ai bảo Ngôn Tiếu là
con cậu ta, con bé là con của cháu với Tiêu Quân, không ai có quyền nhận này
nhận nọ." Vừa rồi ở quán trà , tôi không để ý tới hình tượng mà tuôn một tràng,
là vì tức giận, là vì ủy khuất, cũng để giải tỏa bóng ma trong lòng mấy năm
nay.
Khi tôi nằm trên bàn mổ, ý thức mơ hồ không biết trời
đất, chỉ có Tiêu Quân nắm lấy tay tôi, gọi tên tôi, ra lệnh không cho tôi ngủ,
kể cho tôi con mình đáng yêu thế nào, đến giờ tôi còn chẳng nhớ rằng lúc đó
mình đang ở ranh giới địa ngục, chỉ nhớ tới bàn tay to lớn, ấm áp của anh nắm
chặt tay tôi, hội hộp chờ tôi tỉnh lại. Nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc của anh khi
ôm lấy Ngôn Tiếu, khi ấy, tôi biết chắc, Tiêu Quân là người cha tốt.
Chinh trong khoảnh khắc định mệnh giáp mặt giữa cái
chết và sự sống, trong lòng tôi sớm đã có sự thay đổi .
Cho nên, dù có cùng huyết thống với con mình thì một
kẻ ích kỉ, tàn nhẫn, vô tâm như Mộ Dung Cạnh, tuyệt đối không xứng trở thành
cha của con bé.
Nhìn Ngôn Tiếu béo tròn dễ thương ăn từng miếng cơm
nhỏ, Tiêu Quân cười khẽ dỗ con bé ăn cơm, mọi tức giận trong lòng tôi
bỗng chốc vụt bay, anh đúng là người cha tốt.
Bà ngọai vỗ bả vai tôi,"Các cháu còn trẻ, làm gì thì
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!