Đầu tiên là bị Tiêu Quân quở trách, tôi đành hi sinh
thân thể để anh bớt giân, sau đó vừa tới quán bar đã gặp phải "tiểu mĩ nhân"
Chu Tuyền đòi thách thức tôi uống rượu, đánh nhau. Còn chưa lại sức đã bị Tiêu
Quân ép vào cửa lạnh lẽo "làm kịch liệt" tới hai lần! tôi chợt nhận ra, có lẽ
luôn có một thế lực siêu nhiên nào đó thích thú vây lấy tôi, hại tôi suýt chết.
Vốn cứ tưởng sẽ có một ngày nghỉ ngơi thoải mái, nào ngờ tiếng động ồn ào ngoài
phòng khách làm tôi có muốn giả điếc cũng chẳng xong.
Mặc nguyên quần áo ngủ mỏng manh, loẹt quẹt đôi dép
lê, tóc rối bù như tổ quả, có hơi tức giận xô cửa ra, dồn khí đĩnh đạc
quat:"Ngôn Tử Phàm, Ngôn Tiếu cười cái gì mà lớn thế hả, có biết……" Tôi trợn
trừng mắt, những tiếng còn lại nghẹn ứ trong cổ họng.
Rốt cuộc là tôi có nhìn lầm không đây? Sao lại là Mộ
Dung Cạnh? Cậu ta… cậu ta…… làm sao lại xuất hiện ở đây, đã vậy còn ôm bảo bối
trong lòng cười ngất! Chẳng lẽ là tôi bị ảo giác ? Ảo giác ? Mộng du? Ra sức
lắc đầu, thậm chí còn bấu chặt vào tay.. ôi, đau chết đi được, thế này thì
không phải mơ rồi, như vậy, làm sao cậu ta lại ở nơi này!!
"Mộ Dung Cạnh, sao cậu lại ở đây?" Dù cố cũng
không khiến tôi hết ngạc nhiên, tôi nói chói tai tới mức chính mình còn ngạc
nhiên. Hung hăng bước tới thật nhanh cướp Ngôn Tiếu từ tay cậu ta, động
tác thô lỗ như vậy đáng lẽ phải khiến con bé bị dọa khóc òa, vậy mà con
bé chẳng những không khóc còn cười khành khạch vô cùng thích thú, cái con bé
này tính tình quái đản chẳng biết giống ai đây ( Nhím : Ngốc quá……Có mỗi người
a).
Hiển nhiên Mộ Dung Cạnh cũng không ngờ được sự xuất
hiện bất ngờ của tôi, tiểu tử trong lòng phút trước còn đó mà giờ đã bị
giật lại, ánh mắt có chút ngạc nhiên, tay vẫn giữ nguyên tư thế ban
đầu,"Tử này, cậu sao thế?"
Tôi cau mày, nói,"Sao cậu lại ở đây?"
"Tôi……" Mộ Dung Cạnh còn chưa kịp trả lời thì tiếng bà
ngoại từ bếp vọng vào đã cắt ngang, bà ngoại bưng bát canh nóng đặt ra bàn ,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!