Học bổ túc cấp ba xong, đối với tôi mà nói, chỉ có "
chữ thầy giả thầy", hoàn toàn không có chút hứng khởi gì với việc học, có điều dù sao tôi cũng khá nhanh nhẹn, nên cũng tìm
được vài ba công việc lặt vặt, cha rốt cuộc cũng hiểu nguyện ước muốn con gái
mình tài giỏi đã tan biến từ lâu , cuối cùng chỉ còn trừng mắt nhìn tôi, chán
nản tiếp tục đi chơi gái.
Theo như ý cha nói, hình như tôi rất thích hợp đi làm
culi, căn cứ theo những gì tích cóp bấy lâu, tôi nên tới làm
phụ cha trong quán, dù rằng tôi không thích tiếng nhạc ồn ã ở đây, và cũng
chẳng có tài năng gì về kinh tế, nhưng dù sao, làm trong quán bar cũng không tệ
, lại chỉ vì một câu nói của Mộ Dung Cạnh, cha tôi lập tức thay đổi quyết định:
Quán bar là nơi rất phức tạp, cha lo cho con.
Khi đó, chỉ với một câu nói của cha, tôi cảm thấy vô
cùng xúc động, sau đó mới biết đều
là ý của Mộ Dung Cạnh, lại cảm thấy những lời này chắc chắn có vấn đề, quán bar
thật sự phức tạp thế sao!!
Tóm lại, tôi
vẫn nghe lời không tới làm trong quán bar nữa.
Chỉ là, thỉnh thoảng tôi vẫn cố tình đi dạo quan quán
bar của cha, nhưng lần nào cũng thấy một hình ảnh quen thuộc, bao quanh ông là
cả đám đàn bà, hết trái lại phải, lúc đó, tôi chỉ biết thở phào, thầm cảm ơn Mộ
Dung Cạnh đã đưa ra quyết định sáng suốt đến thế.
Bằng không cứ đến quán bar làm, ngày nào cũng thấy
tình cảnh này, chắc cũng sớm mà điên luôn.
Tôi nhớ rõ cái đêm hôm đó, trời rất lạnh, chỉ khẽ thở
ra một chút cũng có khói trắng, đêm đó cha uống rất nhiều, uống nhiều đến mức
không thể đi nổi, khó khăn lắm, mới kéo được ông ấy tới quán bar, ngồi xổm thở
hồng hộc.
Tôi đứng cạnh ông, lặng lẽ nhìn ông, nhìn ông ngồi ôm mình thành một đống, ôm đầu đau đớn,
trong một năm chỉ có một ngày duy nhất, hai cha con chúng tôi khác thường thế này—Sinh
nhật Ngôn Tử Phàm , cũng là ngày giỗ mẹ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!