Không biết từ khi nào, đèn trên đầu giường bật
sáng, xóa tan màu đen tĩnh mình trong phòng, còn tôi thì bị
kẻ nào đó lăn qua lăn lại làm không ngừng, bình thường anh ấy ở trên giường đã
mười phần cả mười là dã thú, huống chi bây giờ, trên người tôi là một con dã
thú ăn phải xuân dược, tôi làm
sao có thể là đối thủ của anh đây.
Tuy rằng anh ấy là một người thô bạo trên giường, vô
cùng mãnh liệt, nhưng anh ấy nói được là làm được, qua lần đầu tiên hoang dã,
những lần sau đó, sẽ làm rất bài bản, cuồng hoạt, khiến cho tôi cũng choáng váng đầu óc, làm cho tâm trí
tôi mê loạn, hưởng ứng sự điên cuồng tới cực điểm.
Lần thứ n đạt đến cao trào, nam nhân trên người rốt cuộc cũng chịu rút « vũ khí
nguy hiểm » ra khỏi người tôi, đem cả người tôi vẫn còn ẩm ướt ôm chặt trong
lòng, liếm liếm vành tai tôi:"Có tiến bộ, không ngất xỉu giữa chừng!"
Tôi ỉu xìu vỗ vào vai anh,"Mỗi lần làm em ngất xỉu,
anh rất tự hào thì phải."
"Đương nhiên, như vậy càng chứng tỏ năng lực của anh."
"Anh có muốn em viết áp phích tuyên truyền về năng lực
của anh, dán ngoài cửa quán bar, khoe cho sướng?"
Anh cúi đầu cười,"Nếu em thật sự cảm thấy hài lòng với
năng lực của anh, muốn khoe ra , anh không phải đâu!"
Tôi im lặng,"Tiêu Quân, anh là lưu manh sao?"
"Ân, có lẽ là thế, anh thích đùa giỡn với em."Anh hoàn
toàn đồng ý, gật gật đầu.
Thở dài, tôi
quyết định không tranh luận những chuyện vô nghĩa với anh ta nữa,"Còn hơn anh,
Tiêu lão đại mà còn bị người ta lừa đi ăn cùng cả buổi tối, đúng là nực cười."
Tôi vốn chỉ định trêu anh ấy một chút, nào ngờ anh ấy trả thù lại, dùng sức kéo tôi ôm chặt ,
nhanh tới mực khiến cổ tay tôi tê buốt.
"Không phải « người
ta lừa », mà là lợi dụng lòng tin của anh."Giọng anh trầm thấp, miễn cưỡng giải
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!