Không kiên nhẫn, lại một lần nữa xoay người, âm thanh
bén nhọn ngứa ngáy khó chịu vẫn ở bên tai, mí mặt nặng trịch khổ sở, mộng
đẹp còn chưa dứt, tôi vớ vội gối đầu, muốn đem chính mình vùi sâu
trong sự mềm mịn của gối bông, nhưng mặc kệ tôi làm thế nào, âm thanh khó chịu
đó vẫn vang bên tai.
Phẫn hận khi phải chia tay với Chu công, tôi cố
gắng mở hé hai mí mắt sưng húp, xuất hiện trong tầm mắt là gương mặt
thiên sứ của Ngôn Tiếu, nhưng cái gương mặt này, vào lúc này, thật xứng với
danh tiểu ác ma.
"Ngừng……"Tôi vặn người, đem tiểu tử kia bế vào
lòng, giật cây sáo trên tay con bé. tiểu tử hư, dám thổi sáo phá rối tôi
ngủ, thật không ngoan.
"Mẹ……"Tiểu tử mập mạp tròn mắt nhìn tôi, giống như rất
muốn lấy lại cây sáo.
"Bảo bối, khi mẹ ngủ, con có biết là không được phép
vào đây phá mẹ?"Đối với tiểu tử này, muốn nó nghe lời, phải dùng lời lẽ nghiêm
khắc trừng trị mới biết thế nào là phải trái.
"Cậu cho phép ạ." Ngôn Tiếu ủy khuất, bĩu môi, trán
nhăn lại, giống như có mây mù, dự báo sắp tới sẽ có mây mưa a.
Thật đúng là ngốc, quả nhiên đầu sỏ gây ra vẫn là
thằng nhóc Ngôn Tử Phàm đó, đúng là không nên coi thường sói mà, chỉ biết lợi
dụng trẻ con!
Cho nó sống thoải mái, cho nó học trường chuẩn, chẳng
lẽ còn phải để nó xui dại con mình sao? Xem ra thằng nhóc này chính là khiếm
khuyết trong sự giáo dục của gia đình, thân là bà chị yêu dấu, tôi không
ngại giúp nó tẩy não.
Đầu đau buốt từng đợt, tôi buông tiểu tử kia ra, vốn
định đứng dậy tìm thuốc đau đầu, nhưng đến khi bước xuống giường mới phát
hiện hai chân mình mền nhũn, vô lực, bước đi thật khó khăn, nhịn không
được nghiến răng nghiến lợi nhớ lại tối hôm qua, "cuộc chơi" kịch liệt, tán ác
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!