Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương này có những
cảnh không dành cho trẻ nhỏ……
Tuy rằng đã nhờ Triệu Thiên tìm hộ, nhưng tôi
cũng không hy vọng lắm, gì chứ tên tiểu tử này, có dùng kính hiển vi soi cả
người hắn cũng chẳng tìm được nửa điểm đáng tin, cho nên tốt nhất là không
nên trông chờ cậu ta giúp tôi tìm người.
Càng nghĩ càng thấy tốt nhất mình nên tự lực cánh
sinh, nhưng cho dù có muốn tự lực cánh sinh thì cũng cần có thủ đoạn a? Tôi làm
gì có bản lĩnh ra đường cầm đèn pin đi từng ngõ ngách tìm thằng nhóc đó, còn
chuyện dùng thử đoạn gì thì còn cần xem xét kĩ lưỡng a!
Buông cái ly đã được lau sạch sẽ, kéo hộc nhỏ
dưới bàn, lấy điện thoại ra, tần ngần nửa ngày cứ cầm điện thoại trên
tay, không biết có nên mở ra không, kỳ thật gọi điện thì không có gì khó, chỉ
cần vài cái thao tác đơn giản là xong, nhưng còn một vấn đề khác, điện
thoại kết nói được, quan trọng là phải biết nói chuyện gì, việc này không đơn
giản như thao tác gọi điện a.
Có điều tôi rất muốn đi tìm Tiểu Cẩn, suy nghĩ , gãi
đầu, cắn môi, cuối cùng, quyết chí bấm điện thoại gọi cho Tiêu lão đại.
Thằng nhóc ngồi cạnh vẫn chăm chú nhìn tôi, đặt nhẹ ly
rượu xuống bàn, cười cười nhìn tôi:"Ngôn Tử, biểu tình nghiêm túc của em
thật đẹp, giống như đang chuẩn bị đi khủng bố vậy."
"Chết tiết, cút đi chỗ khác cho tôi!"Chị đây cố gắng
lắm mới dám gọi, vậy mà tên nhóc ngươi dám nói mặt chị đây như đi khủng bố, đúng
là không biết gì, tên ngớ ngẩn.
Không đợi quá lâu, ngay lập tức đầu dây bên kia vang
lên tiếng nói trầm thấp của nam nhân,"Ngôn Tử?"
"Anh đang ở đâu thế?"Tôi bĩu môi, đấu tranh nội tâm
làm tôi không khỏi dày vò, , mâu thuẫn. Làm hay không làm? vì một người
chuyên pha chế rượu mà phải bán mình, đáng giá sao? Nhưng dù sao tôi cũng rất
yêu quý Tiểu Cẩn, vậy nên cứu hắn xem ra cũng không quá thiệt thòi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!