Chương 19: (Vô Đề)

Đến một lúc lâu sau, khi anh chàng kia đã nháy mắt một

cái rồi rời đi, tôi vẫn đờ đẫn ở đó ngây ngốc một mình, sau đó chỉ biết

thở dài mà kết luận một câu: Anh chàng này, nếu không được xếp vào soái ca cấp

vũ trụ, thì cũng đáng dẫn đầu trong bảng thế giới.

Nói thật, tôi cảm thấy vụ va chạm này, có chút gì đó

không tốt lắm. Cho đến khi yến hội chính thức bắt đầu, cửa phòng vẫn như trước,

tập nập người ra người vào, nối liền không dứt, đại soái ca có, các cậu

bé trai cũng có ( Nhím * thèm thuồng*), nhưng tất cả họ trong mắt tôi đều

không nổi bật đến đáng sợ bằng vóc dáng nhỏ, thanh tao của một lão bà, và đó cũng

là người vô tình đụng vào người tôi! Đã vậy, đụng vào người ta, còn chẳng thèm

ngoái lại, mà cho dù bà ta có không làm được thì bên cạnh bà ta có nhiều người

lắm mà, không một kẻ biết quay lại xin lỗi sao, nhưng nói sao thì

nói, dù sao tôi cũng biết , rất biết người này, bà ta là người có thế lực

thế nào, làm sao không biết, làm sao tôi dám vô lễ với bà ta cơ chứ!

Trong lòng ra sức chửi rủa mình hèn nhát, dù

vậy, đông tác cũng không dám chậm trễ, lễ phép cúi đầu khom lưng kêu lên:" Bác

có sao không?." ( Nhím : Có lẽ đoạn này hơi khó hình dung mọi người nhớ nha,

cái ng mà Ngôn tỷ va vào như kiểu trợ lí đi cùng bà này, chị Ngôn tỷ vì mải nói

chuyện mới va vào, mà bà này lúc đó đang đi cạnh cửa, khi chị ấy mở cửa mới xô

vào người bà ấy làm bà ấy ngã)

Được rồi, có thể làm cho tôi lo sợ đến không biết đường

nào mà lần, ngoài Tiêu Quân ra cũng chỉ còn mẹ anh ấy – lão bà này đây.

Bà ấy này cũng thật là, vào cửa không đi chính giữa,

sao lại đi ngay sát mép, chẳng lẽ bà ấy không biết như thế rất nguy hiểm sao!

Đương nhiên, tôi cũng chỉ có gan than thầm, oán giận

trong lòng, ngoài miệng chỉ dám nhẹ nhàng hỏi thăm vài câu.

Bà ấy dưới sự trợ giúp đắc lực của tôi, cũng gượng dậy

khẽ lắc đầu, rút tay khỏi tay tôi, sau đó lập tức trừng mắt nhìn tôi, xem ra bà ấy bị tôi chọc giận thật rồi, tôi chợt nhớ ra có lần Tiêu

Quân nói mẹ anh ấy bị cao huyết áp, còn có bệnh tim cũng vài bệnh nữa , chắc là

tức lắm, nếu không làm gì mà phải trợn mắt với tôi, xem ra…. Khổ rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!