Thở dài, 28 năm qua, tôi luôn một mực thừa nhận bản
thân « hiền lành », "tốt bụng", còn ra sức mà sửa phòng ở cho
tiểu tử kia, vậy mà hai người này, đã không giúp lại còn phá, đây có nên gọi
« chó nói mèo không hiểu » không đây ! Ây, nhìn cái bản
mặt bất đăc dĩ của Tiêu Quân, rõ ràng là giả dối mà, đúng là lưu manh lão đại
nha!
"Được rồi được rồi, em sợ rồi, nào, xuống mau không
một chút nữa là phá tan cái đệm bây giờ."Tôi lấy tay đánh mấy cái vào
mông, ý tứ rõ ràng muốn ngăn cản trận chiến "giữa ba ba ngoan và
con gái » này.
Tiêu Quân nhìn tôi, bất đắc dĩ nói,"Không phải anh
không muốn dừng, mà vì quân địch quá hiếu chiến ."
Tôi quay người lại bế Ngôn Tiếu lên, nói," Bảo bối,
không được nghịch ngợm, phải nghe lời nhé !."
"Chơi cùng ba ba cơ, chơi cùng ba ba cơ."Bảo bối bị
tôi ôm trên tay tựa như con cá trạch quẫy đành đạch, nhất quyết đòi xuống
giường, không làm sao mà giữ nổi.
Tôi trợn tròn mắt, đối với Ngôn Tiếu, tôi thật không
biết làm sao sống chung cùng. Tôi yêu con bé rất nhiều, nhưng nó sống với bà
ngoại từ nhỏ, còn tôi chỉ thỉnh thoảng cuối tuần mới tranh thủ thời gian tới
trông nom được một chút, cho nên việc chơi đùa, sống cùng bé con này, đối với
tôi thật xa lạ.
Đứa nhỏ này có được trong thời điểm tôi
không ngờ nhất,, khi đó, tôi còn đang đau lòng , rối loạn thần trí, khi
đó, Mộ Dung Cạnh chuẩn bị sang Mỹ, cha tôi qua đời, lúc đó tôi cảm thấy mọi thứ
suy sụp, rồi chẳng hiểu sao lại ngất trưởng cổng bệnh viện, khi tỉnh lại mới
hay tin trong bụng mình đang mang một sinh linh nhỏ bé. Khi đó tâm tình rối bời,
tôi chỉ có một suy nghĩ là phải đem phá cái thai này đi, bởi vì sinh mệnh
này mới được gần hai tháng, việc phá bỏ quả thật rất đơn giản, nhưng cái
ý tưởng này lại bị Tiêu Quân phản đối kịch liệt, anh ấy nói đó là một sinh mệnh
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!