Có người nói : Khi bạn đang trải qua mối tình đầu, thì
bạn không phải là mối tình đầu của người mà bạn yêu, thường là như thế.
Lúc trước ta luôn nghĩ Mộ Dung Cạnh là một nửa của ta,
cứ ôm mộng một lòng một dạ với hắn, thế nên khi hắn cùng vợ đi sang Mỹ định cư
tận bốn năm đó cũng là vết thương lòng không bao giờ tàn phai, khi đó ta đã quyết đời này kiếp này sẽ đoạn tuyệt với
hắn, mãi mãi không bao giờ gặp lại, giống như người ta nói – Yêu nhiều thì hận
nhiều! Ta đã nghĩ, cả đời này sẽ hận hắn.
Nay mới ta mới biết, đời người thật dài quá, muốn hận
hắn cả đời nhưng sao mà dài quá, cũng bởi vì hận hắn mà mãi không thể nào
quên hắn được.
Cho dù trước đây tình yêu ta dành cho hắn sâu đậm là
vậy, nhưng qua bốn năm cái tình cảm đơn phương đó cũng nhạt dần, xem ra tình
yêu đúng là thứ tình cảm quá mỏng manh, mới hơn bốn năm, mà đã như thế, vậy nếu trải qua thêm 4 năm nữa, có lẽ ta đã quên mất trên đời có một Mộ Dung Cạnh, nói
gì đến việc hận hắn cả đời.
Cuộc đời quả nhiên là khó lường.
"Bia hay nước trái cây?" Mộ Dung Cạnh cười, cầm hai
lon nước chìa ra trước mặt ta.
Nụ cười của hắn vẫn đẹp như ngày nào, nhìn nụ cười đó,
giống như thấy mặt trời tỏa nắng, rực rỡ đến không ngờ, vậy mà hiện tại lại có
chút mờ nhạt hơn, trong lòng ta bỗng nhớ về Tiêu Quân, cũng là nụ cười nhạt ấy,
vừa thể hiện cơ trí, vừa có sự giáo hoạt, cười như vậy, chẳng phải càng hấp dẫn
hơn sao?
Ta tùy tay tiếp nhận nước trái cây, bật nắp lon uống
một ngụm cho tỉnh người.
"Tử này, đối với việc tôi và vợ li dị, cậu không có
chút tò mò nào sao? Trước kia, cậu giúp tôi với Tiểu Linh nhiều như vậy, chắc
hẳn cũng quan tâm tới chuyện này." Cậu ta tùy ý ngồi trên sàn cạnh tôi, uống
thêm mấy hớp bia rồi mới nhẹ nhàng hỏi.
"Đúng vậy, lúc ấy hai cậu yêu nhau nhiều như vậy." Mặc
dù đã không còn tình cảm, nhưng mỗi khi nhớ lại quá khứ bi thương trước kia,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!