Tuy rằng ta sớm đã có thói quen chịu đựng cái
thứ âm nhạc hỗn tạp đinh tai nhức óc ở quán, nhưng hãy nghe thử,
nhìn thử cái lũ người đang nhảy múa cuồng dại trong tiếng nhạc ồn ã, ta thực
muốn tặng cho bọn chúng 3 chữ: Một lũ điên.
Mặc dù cha ta mất đã vài năm, ta cũng đã dần
quen với cuộc sống này, nhưng mỗi lần nghe tiếng nhạc với nhìn cái lũ điên kia, ta sẽ không nhịn được mà oán thán cha, tự than thở rằng tại sao trước kia
cha không mở tiệm cà phê, tiệm cầm đồ, nhà hàng, hay bất cứ cái linh tinh
nào cũng được, miễn sao không phỉa là quán bar, thì có lẽ hoàn cảnh của ta
bây giờ đã thoải mái hơn nhiều, mà cũng không cần phải phát ói mỗi khi nghe cái
loại nhạc này.
" Ngươi có thể bảo DJ vặn nhỏ nhạc đi một chút được không?"
Ta lau cái chén, cau mày hỏi kẻ đang ngồi uống rượu bên cạnh.
Tiểu Cẩn kỳ quái nhìn ta , liếc mắt một cái:" Vậy ngươi
đợi hắn bãi công từ chức đi!"
"Có nghiêm trọng vậy không?"
" Có." Hắn gật đầu.
"Quên đi, cùng lắm thì ta mang thêm cái máy trợ
thính." Đừng hoài nghi, lúc vừa mới tiếp nhận cái quán bar này được hai
năm, ta đã phải mang theo một cái máy trợ thính để có thể làm quen với thứ nhạc
ồn áo này.
"Ngôn Tử ngươi thật sự muốn thay đổi phong cách quán
bar này sao? Trở thành cổ kính sao?" Tiểu Cấn chưa từ bỏ, hắn đã muốn hỏi câu
này từ lâu.
"Sao ngươi toàn hỏi những điều ta đã trả lời
vậy!"
"Ta chỉ không tin nổi ngươi lại là người cổ hủ tới
vậy!"
"Ta vốn là người như thế, thật có lỗi, làm cho ngươi
thất vọng rồi." Ta muốn làm theo những phong cách cổ kính, hoàn toàn là
chiều theo ý thích của bà ngoại, dù có khác với giới trẻ bây giờ thì cũng có
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!