Chương 9: (Vô Đề)

Sương phòng mà Mộc Tình Tiêu ở lại tại Cảnh Minh Đường không lớn, bố trí coi như dụng tâm, trên giá bác cổ bày những đồ vật vừa mắt, bức bình phong cao từ trần xuống sàn là hoa văn chim muông mà nàng thích, đồ trang điểm từ trước đến nay được chuẩn bị đầy đủ, là son phấn nàng thường dùng, trâm ngọc châu ngọc, chăn đệm mới tinh mà sạch sẽ quả nhiên được thay thế bằng loại dày hơn một chút.

Vị trí nơi này cách phòng nhị phu nhân rất gần, bởi vì khi phụ mẫu nàng vừa mới qua đời, nàng cực kỳ ỷ lại vào Nhị thẩm.

Nếu chỉ nói về công phu bề ngoài, những việc nhị phu nhân làm thực sự không thể bắt bẻ, để cho Mộc Tình Tiêu đã từng không rõ chân tướng được an ủi thật sự.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mộc Tình Tiêu có khi cũng sẽ mềm lòng nghĩ, nếu kiếp này nàng bình an tránh được tai họa kia, nàng chỉ cần phân rõ giới hạn với người của nhị phòng.

Nhưng mà dụng tâm hiểm ác của nhị phòng đối với nàng vẫn luôn không thay đổi, trước sự thay đổi và phản kháng của nàng, bọn họ cũng chỉ nghĩ làm sao cho nàng trở lại trước kia để tiếp tục lừa gạt và lợi dụng, bọn họ chưa từng thực sự quan tâm nàng.

Mộc Tình Tiêu khẽ thở dài, dừng bước trước giường, cúi người nhấc gối lên, để lộ ra một con hổ được chạm khắc bằng đá hoàng ngọc.

Con hổ điêu khắc bằng ngọc này chỉ to bằng bàn tay, là phụ thân tự tay điêu khắc, dưới gối đầu trong phòng của Thư Thấm Đường cũng có một khối ngọc chạm khắc cùng kích thước, điểm khác biệt chính là đó là một con thỏ bạch ngọc điêu khắc, là a nương điêu khắc.

Nàng cầm lấy ngọc hổ vuốt ve lòng bàn tay vài cái, tinh tế trơn trượt, trước lạnh sau ấm.

Một lát sau, Thanh Đại đã thu dọn xong những món đồ khác, Mộc Tình Tiêu lúc này mới cất kỹ Ngọc Hổ, không chút lưu luyến bước ra khỏi gian sương phòng từng thu lưu nàng mấy trăm đêm.

Sau khi đi ra ngoài, lại phát hiện Tần Văn Sách đang ở dưới mái hiên dường như đang chờ nàng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mộc Tình Tiêu đang muốn làm bộ như không thấy quay đầu rời đi, lại không kịp, Tần Văn Sách đã nhìn thấy nàng.

"Biểu muội, đồ đạc đã thu dọn xong thì cùng nhau đi đi, trời mưa đường trơn trượt, di mẫu cố ý dặn dò ta chờ muội, nhất định phải đưa muội trở về."

Mộc Tình Tiêu không thể làm gì khác hơn là đi theo hắn.

Dọc theo đường đi Tần Văn Sách hầu như chỉ yên lặng đi theo bên cạnh Mộc Tình Tiêu, một bộ tâm sự nặng nề, khi thì nghiêng mặt nhìn nàng, nhưng vẫn không nói một lời nào, phần lớn thời gian chỉ cúi đầu nhìn đất, tránh nước đọng trên đường, thỉnh thoảng nhắc nhở nàng cẩn thận, lại phát hiện hành động của mình không cần thiết.

Xuyên qua hành lang trên hồ, Mộc Tình Tiêu cố ý không đi về phía Thư Thấm Đường mà lại vòng qua một mảnh rừng trúc nhỏ, ở bên ngoài Xuân Hòa Đường, vẻ mặt lộ ra sự sung sướng rõ ràng, nói lời tạm biệt với Tần Văn Sách: "Biểu ca chỉ cần đưa đến đây thôi, muội vào đây."

Dứt lời, không cho Tần Văn Sách cơ hội để nghi vấn, nàng nhẹ bước đi xa, đảo mắt đã biến mất trong đình viện.

Tần Văn Sách đứng tại chỗ cau mày một lát, mới xoay người đi về phía rời khỏi phủ.

Trên đường gặp phải gã sai vặt quen mắt, hắn ngăn người lại, hỏi: "Ngươi có biết Xuân Hòa Đương trong phủ ở là người nào không?"

Gã sai vặt kia vừa vặn là người hầu của nhị phòng, hắn nhận ra Tần Văn Sách lễ phép đáp: "Xuân Hòa Đường này ban đầu là an bài cho viện tử của Tam gia, nhưng Tam gia đã sớm không còn trong phủ nữa, hiện tại người ở chính là một vị khách Tam gia mang về, nghe người ta nói..."

Gã sai vặt đột nhiên thấp giọng: "Là một công tử bị mù chạy trốn từ Từ Châu, thật đáng thương."

Thuận lợi hỏi được thứ mình muốn biết, lông mày Tần Văn Sách dãn ra, nghĩ thầm, chẳng qua là một người lương thiện chiều cố một người mù tầm thường mà thôi.Xuân Hòa Đường.

Mộc Tình Tiêu tùy ý ngăn một hạ nhân, biết được Cố Diễn lúc này đang ở thư phòng, nàng bảo Thanh Đại đứng tại chỗ chờ nàng rồi một mình đi tìm Cố Diễn.

Nàng chỉ định nói mấy câu cho nên không vào phòng mà là đi đến bên ngoài cửa sổ thư phòng, khuỷu tay chống ở mép cửa sổ thò đầu nhìn vào trong.

Cố Diễn đang nghe Niệm Cửu đọc một quyển binh thư, Niệm Cửu đọc vấp lên vấp xuống, đọc không tới hai câu lại hỏi một lần "Chữ này đọc thế nào".

Sau khi nghe một hai trang đứt quãng, khi Niệm Cửu lại một lần nữa đặt câu hỏi, Cố Diễn đã không kiên nhẫn, hắn đang muốn đứng dậy rời đi, chợt nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa sổ giẫm lên cành cây khô rụng lá, nhẹ nhàng thanh thoát.

Hắn thoáng cái lại ngồi trở về, làm bộ rất kiên nhẫn hỏi Niệm Cửu là chữ gì.

Niệm Cửu vốn đã chuẩn bị tinh thân Cố Diễn sẽ phất tay áo mà đi, nghe vậy không hiểu vì sao ngẩn người, mới nắm lấy ngón trỏ phải thon dài của Cố Diễn, đối chiếu với trên sách từng nét vẽ ra toàn bộ hình thái chữ trên thư án, sau đó nghe Cố Diễn dùng giọng điệu ôn hòa khác thường dạy hắn đọc chữ này như thế nào, có ý nghĩa gì.

Sau khi nói xong, Cố Diễn còn ôn nhu hỏi: "Hiểu không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!