Bọn họ một bên đùa giỡn, một bên chạy vào nội viện, lại phát hiện nha hoàn và mấy ảnh vệ trong thôn đã bắt đầu ở trong sân chơi đùa, cảnh tượng cực kỳ hỗn loạn.
Hai người bất ngờ không kịp đề phòng xông vào, bông tuyết rơi khắp trời, chạy không thấy người là ai, phía nhà gái theo bản năng kéo Mộc Tình Tiêu vào trận doanh, mấy ảnh vệ thấy rõ điện hạ nhà mình, nhưng thấy điện hạ và Mộc tiểu thư cũng đang chơi, bọn họ không câu nệ tự động điền điện hạ vào trận doanh bên mình, không nghĩ tới bị đập đầu.
Ảnh vệ kháng nghị: "Điện hạ, ngài rốt cuộc ở bên nào?!"
"Đương nhiên là ta ở bên phu nhân ta." Cố Diễn nói xong lại liên tiếp ném mấy quả cầu tuyết đi ra ngoài.
Gần như là cùng lúc đó, một quả cầu tuyết từ phía sau đánh tới, kèm theo giọng nói ngọt ngào của Mộc Tình Tiêu: "Còn chưa thành thân đâu, ta cũng không nhận!"
Sau khi chơi đùa hơn một giờ, bầu trời cuối cùng đã sáng hơn một nửa.
Mộc Tình Tiêu ở thôn trang có một tiểu viện riêng biệt để lại cho mình dùng, bên trong cũng có suối nước nóng riêng biệt.
Trong thôn đều là người một nhà, nàng không chút kiêng dè dẫn Cố Diễn vào viện của mình, dù sao cũng có mấy gian sương phòng.
"Cả quãng đường tới đây, chàng nhất định rất mệt mỏi đi, vừa lúc dùng suối nước nóng này là dễ chịu nhất." Mộc Tình Tiêu nói.
"Mới vừa rồi náo loạn lâu như vậy, nàng hẳn cũng mệt mỏi, chúng ta cùng nhau đi?" Cố Diễn vẻ mặt thành khẩn.
Mộc Tình Tiêu giúp hắn cởi bán giáp, nghe vậy xấu hổ một trận, ỗ vỗ tấm lưng rắn chắc rộng lớn của hắn, nói: "Chàng nghĩ thật hay!"
"Chàng ngâm trước đi, thiếp đã cho người thu dọn phòng, trong thôn trang có trung y chuẩn bị cho khách nhưng chưa dùng đến, chàng có thể mặc tạm trước, xiêm y của chàng để thiếp cho người về thành lấy."
Mộc Tình Tiêu nói xong, phát hiện Cố Diễn đã cởi sạch xiêm y trước mặt nàng, một bên còn dùng ánh mắt tinh khiết vô tội dính lấy nàng, vô cùng nhu thuận nói: "Tiêu Tiêu thật tốt."
"............"
Hai má Mộc Tình Tiêu đỏ bừng, đỉnh đầu bốc khói ra khỏi phòng suối nước nóng.
Sau khi dùng bữa sáng, nàng lại không tự chủ được nhớ tới Cố Diễn chắc còn chưa ăn nên chọn mấy món điểm tâm tinh xảo đặt vào khay, đi đến phòng suối nước nóng, đột nhiên nghĩ đến chuyện vừa rồi, cảnh tượng kia trong nháy mắt trong nháy mắt hiện lên rõ ràng trong đầu, không xua đi được, Mộc tiểu thư tức giận ném khay cho Ngự Nhất yên lặng canh giữ ở cửa, xoay người nghênh ngang rời đi.
Ở thư phòng tạm thời trong tiền viện một lát, đột nhiên có người gõ cửa, Mộc Tình Tiêu cho rằng là người bên cạnh nàng, lên tiếng nói: "Vào đi."
Ngẩng đầu lại thấy là Ngự Nhất.
Lúc này nàng mới phát hiện, dáng vẻ của Ngự Nhất có bảy tám phần tương tự Niệm Cửu, nàng không khỏi hỏi: "Niệm Cửu và ngươi có quan hệ gì?"
"Hồi Mộc tiểu thư, Niệm Cửu là đệ đệ lưu lạc bên ngoài của thuộc hạ." Ngự Nhất nghiêm trang đáp, sau đó giải thích mục đích tới đây: "Điện hạ phái thuộc hạ đến truyền lời, tuy rằng ngài bởi vì đi đường đã ba bốn ngày không chợp mắt, nhưng Mộc tiểu thư không ở bên cạnh, ngài không ngủ được."
Mộc Tình Tiêu: "..."
Sắc mặt nàng cổ quái nhìn Ngự Nhất, không nghĩ ra rốt cuộc hắn đã làm như thế nào, nghiêm túc kể lại những lời không biết xấu hổ này của Cố Diễn.
"Ta biết rồi." Nàng đặt cuốn sách trong tay xuống và đứng dậy và đi ra ngoài.
Lúc trước nàng sai người dọn dẹp tất cả các phòng khác trong tiểu viện, Cố Diễn chọn một gian gần phòng nàng nhất, trong phòng ấm áp, hắn ngồi trên giường, chỉ mặc trung y màu trắng, nửa người quấn trong chăn, mái tóc đen xõa tung như mưa, ánh mắt sâu kín nhìn về phía cửa, từ sau khi nàng xuất hiện, một khắc cũng không dời đi.
"Có người nói, một ngày không gặp như cách ba thu, tính ra, ta đã sáu bảy mươi năm không gặp nàng."
"Chàng đang nói nhảm cái gì vậy." Mộc Tình Tiêu lẩm bẩm, nhưng trong lòng lại ấm áp mềm mại.
Trong khoảng thời gian chia tay, nàng làm sao không nhớ hắn, hắn tổng cộng gửi thư hai lần, cũng không biết bị nàng đọc bao nhiêu lần, đến bây giờ vẫn mang theo bên mình.
Mộc Tình Tiêu vừa mới ngồi xuống bên giường, lập tức bị hắn vòng tay qua eo, gác đầu lên vai trái của nàng, truyền đến hơi ấm, hắn thì thầm vào tai nàng với giọng hơi khàn khàn: "Ở đây với ta đi, ta nói cho nàng nghe về chuyện ở Thượng Kinh, nói xong lập tức đi ngủ."
Mộc Tình Tiêu không có lý do gì để không theo hắn, nàng đẩy đầu hắn, nói: "Vậy chàng nằm xuống nói đi, bằng không chàng ngủ thiếp đi đè lên người thiếp rất nặng."
Cố Diễn cọ cọ vào cổ nàng, lập tức ngoan ngoãn nằm xuống, chỉ là hai tay vẫn cố chấp vòng quanh vòng eo mảnh khảnh của nàng, hương ngọc lan quen thuộc quanh quẩn giữa mũi, tâm trạng bay bổng hồi lâu đã ổn định lại, hắn kể lại những chuyện đã xảy ra trong thời gian ở Thượng Kinh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!